- Ta du lịch nhiều chỗ, biết rõ thuyết quỷ thần không phải hư vô mờ mịt. Bây giờ, ngươi hình như thật sự đắc tội vị Tỉnh Long Vương kia rồi.
Phương Tịch chậm rãi nói.
- Vậy phải làm thế nào cho phải?
Cam Ngọc vội vàng đặt câu hỏi.
- Ta cũng không biết.
- A...
Trên mặt Cam Ngọc lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhưng Phương Tịch nói tiếp:
- Trong vòng bảy bước từ chỗ rắn độc thường lui tới, nhất định có thuốc giải... Ngươi phạm phải chuyện này, cần gì phải tới hỏi ta, đáng lẽ phải đi hỏi người nên hỏi, không đúng, phải đi hỏi thần mới phải!
- Đi hỏi thần...
Đôi mắt của Cam Ngọc lập tức sáng lên:
- Chẳng lẽ tiên sinh muốn nói là... Thổ Địa Công?
- Không sai, Thổ Địa Công là chính thần phúc đức, có trách nhiệm bảo vệ đất đai một phương. Ngươi là thôn dân của thôn Bạch Cam, tất nhiên do hắn quản lý. Ngươi còn không bằng chuẩn bị hậu lễ, tế tự. Cho dù Thổ Địa Công không thể giải quyết chuyện này cho ngươi, cũng có thể chỉ điểm đôi chút...
Phương Tịch cười nói.
- Cảm ơn tiên sinh, ta đi chuẩn bị ngay...
Đôi mắt Cam Ngọc lập tức sáng lên, hành lễ cáo lui.
Chờ đến khi ra khỏi viện của Phương tiên sinh, hắn không khỏi vỗ đầu:
- Tế tự... Nhà ta làm gì còn tiền nhàn rỗi để mua nghi thức tế lễ tam sinh...
Trong lòng Cam Ngọc đầy tâm sự. Hắn vừa về nhà, dã thấy đến mẫu thân đang giết gà, lập tức bị dọa cho giật mình:
- Mẫu thân, ngài...
Con gà mái này là bảo bối của Cam gia, còn trông cậy nó đẻ trứng để đổi chút kim chỉ.
Vì sao mẫu thân tự nhiên giết nó? Chẳng phải là tát ao bắt cá sao?
Sau này, nên làm thế nào?
- Con ta, mắt mẫu thân không mù. Hôm nay ngươi nhất định đã gặp phải chuyện lớn... Con cầm con gà này đi cũng có thể đổi được chút tiền bạc ứng phó...
Mẫu thân Cam Ngọc dặn dò.
- Mẫu thân...
Nước mắt Cam Ngọc lập tức lưng tròng...
...
Đêm khuya.
Sau khi Cam Ngọc tế Thổ Địa Công vào ban ngày xong, đang ngủ say.
Hắn bỗng nhiên nghe được có tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn không khỏi đứng dậy, đi tới ngoài cửa, lại thấy có một lão phú gia đang đứng bên ngoài.
Hắn già nhưng trông vẫn khỏe mạnh, trán giống như đào mừng thọ, chống một cây trượng gỗ đào, trên thân còn có mùi gà nướng:
- Hậu sinh... Lão già cố ý tới đây cảm ơn gà nướng ngươi đưa.
- Ngươi là... Thổ Địa Công?
Cam Ngọc bỗng nhiên hiểu ra, lập tức hành lễ:
- Thổ Địa Công cứu ta!
- Ôi... Chuyện này liên quan tới lão già, ngươi lại nghe lão già nói.
Thổ Địa Công cười hiền từ, chậm rãi nói tới:
- Lão già và Tỉnh Long Vương kia vốn là hàng xóm. Mấy ngày trước, lão già cảm ứng được có Linh Vũ rơi xuống, tưởng vị Long Vương nào đó cấp Tứ Hải Long Vương hạ xuống, vì vậy lại dâng thư báo lên Thành Hoàng... Thành Hoàng Thục Liêu phái ra Nhật Dạ Du Thần, Nhĩ Báo Thần điều tra, phát hiện không có Giao Long nào qua đó, vì vậy phán nhất định là Tỉnh Long Vương vô cớ nổi mây làm mưa, xúc phạm tới đạo luật trong thiên điều, phải nhận lấy hình phạt lôi tiên, lại cách chức làm cá trạch, khi nào trở về trong giếng, khi đó mới có khả năng chuộc tội, trả lại Thần Vị của hắn...
- Hả...
Cam Ngọc như nghe được thiên thư, nhưng cuối cùng đã hiểu rõ vì sao mình có thể dễ dàng ăn được con cá trạch kia.
- Tuy hương hỏa trong miếu Tỉnh Long Vương lụi bại, nhưng vốn còn có thể kiên trì. Lần này, thân thể của hắn bị ngươi ăn mất, thật sự phá hỏng đạo hạnh, nói không chừng sẽ cắt đứt thần mạch. Đây là tử thù...
Sắc mặt Thổ Địa Công trở nên nghiêm túc:
- Tuy nói một cách nghiêm khắc, ngươi chỉ là nhân kiếp của Tỉnh Long Vương, vẫn chưa xúc phạm đạo luật, nhưng một tia thần hồn của Tỉnh Long Vương chưa bị diệt, vẫn còn vài người bằng hữu tốt, nếu như hắn để mắt tới ngươi, thật sự sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Vẫn mong Thổ Địa Công cứu ta!
Cam Ngọc lại bái lạy.
- Ôi... Lão già là Thổ Địa của thôn Bạch Cam, có trách nhiệm gìn giữ đất đai, cũng nên cứu ngươi, nhưng chỉ có thể bảo vệ được mẫu thân ngươi...
Thổ Địa Công nói:
- Về phần ngươi, lão già đảo cũng nghĩ ra một cách, đó là đi thi khoa cử... Không chỉ phải thi, trong khóa đồng sinh mùa thu năm này còn phải thi được thứ hạng cao... Từ nay về sau, ngươi trở thành đạo đồng, có thể Thụ Lục, cũng xem như đã là nửa viên chức, lọt được vào trong mắt thành hoàng của huyện, vậy Tỉnh Long Vương sẽ không tiện trả thù ngươi nữa... Nhớ kỹ, nhớ kỹ, cần phải trúng cao vào Thụ Lục!
Thổ Địa Công đẩy nhẹ, Cam Ngọc kêu lên một tiếng và giật mình tỉnh lại, phát hiện mình còn nằm ở trên giường. Hắn không khỏi nói khẽ:
- Cũng là mơ à?
Trong phút chốc, hắn hít hít mũi, đột nhiên ngửi thấy mùi gà nướng thơm phức.
Hắn nhìn lại, thấy một cái xương đùi gà đang ở trong tay mình. Hắn không khỏi giật mình, nhìn về phía miếu Thổ Địa thành khẩn cảm ơn:
- Cảm ơn Thổ Địa Công, ta nhớ kỹ rồi!
...
- Mộng Yểm Thuật à?
Dưới cây hoa đào, Phương Tịch ngồi xếp bằng và dùng tay bấm pháp quyết.
Rõ ràng là Cam Ngọc tự mình làm mơ, đây là chuyện cực kỳ bí mật riêng tư, không ngờ lại rõ ràng ngay trước mắt.