... Nếu chuẩn bị để Cam Ngọc thăm dò đường trước, hắn chắc chắn đã sớm động tay động chân ở trên người Cam Ngọc.
Bàn về thần lực của Thổ Địa Công kia, hắn không kém tu sĩ Luyện Khí là mấy, căn bản không nhìn ra được.
- Vị thần nhỏ kia đưa kế sách phá lại thật ra không khác nào một trong mấy phương án ta đã nghĩ...
- Chỉ cần thi trúng đạo đồng, thật ra cũng sẽ vào Thụ Lục, chỉ là không phải Đạo Sĩ Lục của đạo sĩ chân chính. Mà Đạo Đồng Lục không tính là viên chức thật sự, nhưng xem như để lại danh hiệu ở chỗ Thành Hoàng, một khi mất mạng, nhất định sẽ có người điều tra!
- Tỉnh Long Vương nói là Long Vương, thật ra cũng là cất nhắc, chỉ là thần nhỏ không có phẩm cấp giống như Thổ Địa Công... Bây giờ thần mạch còn bị đứt, lại chỉ tốt hơn cô hồn vô chủ. Hắn dám âm mưu hãm hại đạo đồng, không sợ bị đạo luật ba thước? Hình thần câu diệt?
Lúc thực lực còn xa mới bằng kẻ địch, gia nhập một thế lực lớn sẽ được che chở, chính là kế sách hay để mượn lực đánh lực.
Đương nhiên, những cách đối phó mà Phương Tịch chuẩn bị không chỉ có vậy.
Một trong số đó đương nhiên là dẫn theo mẫu thân trốn đi xa nghìn dặm để tránh mối họa, xem như kéo dài duyên đạo, chỉ là hơi khó xử.
Kế khác là dứt khoát học tập đạo pháp, giết chết Tỉnh Long Vương, giải quyết vấn đề từ nguồn cội, xong hết mọi chuyện.
Nếu như Cam Ngọc lựa chọn hai kể sách này, Phương Tịch sẽ không ngại truyền thụ một số pháp môn Luyện Khí và pháp thuật nhỏ để hắn học cấp tốc, cũng xem như thử nghiệm.
- Thiên địa nơi đây thật sự có linh khí... Chỉ là bị đạo luật trấn áp, khó có thể dẫn dắt...
- Chẳng qua Thổ Địa Công lại có quyền hạn thi triển thuật pháp này. Mặc dù là cấp thấp nhất nhưng thoạt nhìn... Có chút mùi vị của pháp thuật huyền bí của phương tây...
- Muốn tự học tự hiểu, không nhờ tới người ngoài... Trên lý thuyết là có khả năng, trên thực tế hoàn toàn không thể làm được.
- Cho dù tu thành, cũng phải đối mặt với sự chèn ép của Thần Đạo, mới thảm làm sao?
- Trong công môn muốn tu hành tốt, chỉ sợ đời này muốn tu hành phải thật sự lẫn vào trong Đạo Đình...
Phương Tịch nghĩ đến tin tức do Thổ Địa Công để lộ ra trước đó, lại ngẫm nghĩ:
- Ban đầu, lưới Thần Đạo nghiêm mật này quả thật khiến ta chấn động và sợ hãi... Nhưng Thành Hoàng này xử lý dường như có chỗ có thể lách qua. Cũng đúng, cho dù là ở kiếp trước, các doanh nghiệp lớn đều có bệnh của doanh nghiệp lớn. Đạo Đình này lớn hơn doanh nghiệp không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể không gặp tai hại được?
Ban đầu, lấy sự quản lý thiên hạ của Thần Đạo, Phương Tịch thậm chí nghi ngờ mình chỉ cần làm một việc gì, không chừng sẽ lập tức bị báo lên Thiên Đình.
Sau đó mười vạn thiên binh thiên tướng vù vù vù hạ giới, mình thuận tiện nhận được đãi ngộ của yêu hầu...
Đến lúc đó, mình còn có thể đi theo danh hiệu một đại thánh của Yêu tộc...
Nhưng bây giờ xem ra, vẫn còn có chỗ có thể lách luật.
Tác phong hành sự của Thành Hoàng này đầy vẻ có lệ, khiến Phương Tịch ngửi thấy một mùi thối nát.
- Có lẽ ta cũng có thể triển khai hoạt động của một Thần Vị, lẩn vào trong Đạo Đình và từng bước thăng chức?
- Chẳng qua hương khói, nguyện lực của Thần Đạo chính là chất kịch độc, người ở địa phương không sợ, dù sao bọn họ đều nghĩ mình sắp chết, rời khỏi cơ thể đúng là sẽ thành thần!
- Nhưng ta lại khác, ta còn còn muốn chạy theo Tiên đạo...
- Chẳng lẽ... bảo bản thể chế luyện một v hóa thân, hoặc phân ra một tia thần hồn đi tới Thần Đạo thử xem?
Phương Tịch xoa cằm, mải trầm ngâm suy nghĩ.
Trời thu mát mẻ.
Ở gần thôn Bạch Cam, lúa vàng óng trong từng mẫu ruộng.
Quả lớn trĩu cành, các nông dân xung quanh đều mừng vì được mùa.
Dưới cây hoa đào, Phương Tịch ngẩng đầu, nhìn từng quả đào từ trắng chuyển sang đỏ, âm thầm tính toán xem tới lúc nào mới có thể ăn được đào.
Tuy hắn là một vị đại tu sĩ Phản Hư hậu kỳ, còn ở đây muốn ăn đào, có vẻ quá vô công rồi nghề.
Nhưng không sao.
Làm người trường sinh, Phương Tịch sớm quen với điều này.
Hắn không vội ra ngoài làm việc mà lặng lẽ chờ đợi.
Lúc này, hắn ngoại trừ chờ đào chín, còn chờ thu hoạch khác.
- Cam Ngọc, bái kiến tiên sinh!
Một người thanh niên đi từ ngoài cửa vào, trang phục trên người bị giặt tới bạc phếch, hốc mắt lõm xuống, hình như đã lâu không ngủ được ngon giấc.
- A Ngọc à...
Phương Tịch gọi một tiếng:
- Nếu ngươi tới muộn thêm mấy ngày nữa, đào của ta sẽ chín đấy...
Cam Ngọc ngẩng đầu, nhìn cây đào trĩu quả, lại cười gượng chắp tay và lấy từ trong người ra ba quyển Đạo Kinh:
- Mấy ngày trước, Cam Ngọc mượn sách của tiên sinh, bây giờ đặc biệt tới trả về...
Trong khoảng thời gian này, Cam Ngọc đơn giản là liều mạng học tập.
Hắn không chỉ mượn sách ở chỗ Phương Tịch đọc, vẫn đi tới mấy hộ lớn gần đây, sao chép sách giúp người ta, tiện thể mượn đọc các quyển Đạo Kinh khác.