Sau đó trong nhà cần cày ruộng, còn đến mùa thu hoạch, vô cùng bận rộn.
Chờ sau khi làm xong những chuyện này, cho dù Cam Ngọc được Khai Khiếu từ lâu, lại dùng qua linh vật đại bổ, hắn cũng mệt đến kiệt sức.
Dựa theo Phương Tịch thấy, nếu Cam Ngọc vẫn là người thanh niên gầy yếu trước kia, chỉ sợ đã mệt chết từ lâu rồi!
Nhưng bây giờ, tuy Cam Ngọc vô cùng mệt mỏi, nhưng ánh mắt sáng ngời, trên đỉnh đầu có từng văn khí sắp ngưng tụ thành hình.
Kết quả lần này không nói chắc chắn sẽ trúng nhưng rất có hy vọng.
- A Ngọc, sau khi ngươi trở về, lại chuẩn bị thi hương à? Ngươi đã chuẩn bị được chi phí đi đường chưa?
Phương Tịch chậm rãi hỏi một câu.
- Vẫn chưa... Cam Ngọc tính mượn ít tiền trong tộc.
Cam Ngọc thành thật trả lời.
Sau khi thay da đổi thịt, mặc dù hắn dựa vào chữ tốt do một tay vất vả luyện ra để tìm được một công việc chép sách, nhưng để có thể mượn sách xem, hắn căn bản không thể lấy tiền.
Đến bây giờ, sau khi trong nhà thu hoạch còn phải nộp thuế, ngoài lương thực khẩu phần giữ lại, cũng chẳng còn dư giả gì.
Lại thêm con gà mái đã chết từ lâu... Bây giờ trong nhà quả thật chỉ có bốn bức tường.
Cũng may bây giờ coi trọng dòng họ, Cam Ngọc muốn đi thi khoa cử, trong tộc cũng phải góp chút tiền ủng hộ.
- Ừ... Đại đạo hỗn nguyên, giải thích thế nào?
Phương Tịch thu Đạo Kinh, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Hỗn Nguyên giả, nguyên khí chưa phân, hỗn độn làm một, nguyên khí cũng mới...
Cam Ngọc không lưỡng lự, mở miệng đã nói.
Phương Tịch lại hỏi vài câu chú ý, phát hiện Cam Ngọc đều đối đáp trôi chảy, không khỏi thỏa mãn gật đầu:
- Ngươi có bản lĩnh này, thi đồng sinh chắc hẳn không thành vấn đề, chỉ là trình độ này còn chưa chắc trúng cao, phải xem có mệnh số này không...
Nói đến mệnh số, Cam Ngọc lại nghĩ đến Tỉnh Long Vương, trong lòng ớn lạnh.
Mình liều chết đánh một trận, nếu Tỉnh Long Vương biết, nhất định sẽ phá hỏng chuyện tốt của mình!
Hai bên đã là tình trạng không chết không dừng.
Vừa nghĩ đến trong trường thi có thí sinh phát điên trong cuộc thi cử hàng năm, Cam Ngọc lại cực kỳ khiếp sợ.
- Vẫn mong tiên sinh dạy ta!
Cam Ngọc vén vạt áo và hành lễ.
Bị người đầu tư cũng không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ là không đáng giá được đầu tư!
Hắn đã sớm hiểu rõ chuyện này.
- Mặc dù ta không có công danh trong người, nhưng vẫn biết đôi chút về chuyện khoa cử. Có câu Diêm Vương dễ đánh, tiểu quỷ khó phòng... Ngươi đi tới huyện nha báo danh, lúc vào trường thi chờ sắp xếp chỗ, phải chuẩn bị các loại sách y, bằng không có thể sẽ bị chia tới một “phòng Xí”... Bây giờ dòng họ Cam đã suy sụp, chỉ sợ không góp được bao nhiêu tiền.
Phương Tịch thò tay vào trong tay áo lấy ra mấy tiền bạc sáng ngời và đặt lên trên bàn.
Tiền bạc này ngoài tròn trong vuông, lại dùng bạc kết hợp với vàng đúc thành, mặt trước có khắc bốn chữ Chiêu Tài Tiến Bảo.
- Ngươi có tài, nếu không thi trúng thì hơi đáng tiếc, lão phu lại giúp ngươi chín bạc!
Phương Tịch nói.
Đời này lưu thông nhiều nhất là tiền đồng, trên đó là một loại ngân tệ cùng loại với tiền đồng, một tiền bạc có thể đổi được một nghìn tiền đồng.
Mà ở trên tiền bạc còn vẫn có tiền vàng, một tiền vàng đổi được một trăm tiền bạc!
Chín bạc này thật ra có giá trị rất cao, đủ để nhà bình thường sinh hoạt mấy năm.
Phương Tịch không cho nhiều. Tuy hắn tùy tiện có thể lấy ra nghìn vàng, nhưng không phù hợp với thân phận tiên sinh dạy học.
- Cảm ơn tiên sinh.
Cam Ngọc không nhiều lời, cất chín bạc này cẩn thận, chắp tay nói:
- Đại ân đại đức, sau này tại hạ nhất định sẽ báo đáp nghìn vàng!
Trong lòng hắn lại quyết tâm phải sử dụng tốt số tiền này trong miếu Thành Hoàng của huyện thành hoặc trong đạo quan.
So sánh ra, cho dù bị phần đến xí phòng, Cam Ngọc vẫn có lòng tin nhất định sẽ thi trúng.
Nhưng nếu gặp phải kẻ thù Tỉnh Long Vương này, tất cả đều khó có thể nói được.
Những hắn phải dùng số tiền này đúng chỗ!
...
Ngày hôm sau.
Cam Ngọc đeo túi vải được mẫu thân vá vô số đường, rưng rưng từ biệt mẫu thân chạy tới huyện thành.
Tuy thôn Bạch Cam cách huyện thành chỉ mấy chục dặm, nhưng đường núi quanh co khúc khuỷu, còn có con sông lớn cản đường, hắn phải sớm xuất phát.
Cam Ngọc đã hẹn trước với người bán hàng rong trong thôn. Lúc này bọn họ cùng đi với nhau, trên đường cũng có người bạn.
Nửa ngày sau, hắn và người bán hàng rong tách ra, hắn đi tới một chỗ bến tàu. Chỉ thấy mấy chiếc thuyền dừng sát ở bên bờ, bác lái đò cười mời khách:
- Có phải thư sinh muốn đi huyện thành không? Thuyền của lão Lý ta vững nhất, một lần cũng chỉ một tiền đồng, gia súc lại tính khác...
- Được.
Cam Ngọc lấy từ trong tay áo ra một tiền đồng và lên thuyền. Hắn chọn một góc khuất ngồi xuống, ôm túi vào trong ngực.
Vù vù!
Gió nhẹ thổi qua, khiến trên mặt sông dâng lên từng gợn sóng.
Phía chân trời hiện ra một tầng mây đen, hình như sắp mưa.
- Trời nói mưa là mưa…