Bác lái đò khoác áo tơi, đội đấu lạp, đẩy gậy trúc.
Chiếc thuyền chậm rãi rời bờ sông, từng hạt mưa rơi xuống mặt sông, sương mù mông lung, như mộng như ảo.
Chẳng biết tại sao, Cam Ngọc bỗng nhiên cảm giác tim đập loạn, hơi hoảng sợ.
Ầm!
Hắn nhìn chăm chú vào mặt hồ, chỉ cảm thấy hình như có một bóng đen cực lớn lướt qua...
...
Dưới đáy sống, một con cá trạch màu đen với kích thước khoảng mấy trượng, chỉ là trông hơi mờ ảo.
Lúc này, nó nhìn chăm chú về phía trước, không ngờ mở miệng nói ra tiếng người:
- Trương Hữu Đức, ngươi muốn ngăn cản ta sao?
- Ôi...
Không ngờ đứng phía trước Tỉnh Long Vương là Thổ Địa thôn Bạch Cam Trương Hữu Đức.
Lão già này nhíu mày, nắm lấy trượng gỗ đào trong tay, quát:
- Lão già cũng biết ngươi oan uổng... Đã sắp tới thời hạn khảo sát quan kinh của lão gia Thành Hoàng, bọn họ sẽ để ý tới thời hạn phá án. Văn Võ phán quan cũng không có cách nào, mới bắt ngươi bổ sung vào, để tránh mất mặt... Tất cả mọi người đều biết ngươi oan uổng, mới cho phép ngươi lấy thân cá trạch, chỉ cần trở lại trong giếng là có thể xóa bỏ tội lỗi trước đó!
- Chuyện này bắt nguồn từ lão hủ, lão hủ lại không thể không quản!
- Lão hủ chỉ mong Long Vương giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Cam Ngọc lần này, chờ sau khi kết quả khoa cử lần này ra lại nói, có được không?
- Chờ à?
Con cá trạch cực lớn lại cười lạnh:
- Tinh quái chúng ta mở ra linh trí đã khó, còn phải một lòng vì chính đạo, khổ luyện công đức mới có được một phần thiện quả. Có bao nhiêu yêu quái không phục đạo luật, trực tiếp bị sấm sét đánh chết... Ta vì thần chức Tỉnh Long Vương không có phẩn cấp này, đã phải khổ công tu luyện mấy trăm năm, cứu trợ vô số người rơi xuống nước, kết quả hôm nay chỉ vì một người mà không... Người này không chết, mối hận trong lòng ta khó tiêu!
Hai âm hồn giằng co vẫn chưa phát hiện ra, ở dưới đáy bùn, còn có một con cá đen khôi lỗi đang lẳng lặng quan sát tất cả những điều này.
Dưới cây hoa đào, thần thức của Phương Tịch dao động, xoa cằm:
- Nói một cách nghiêm khắc, đây dường như là lỗi của ta...
- Hình như ta dẫn dắt nguyên khí thiên địa khiến trời mưa, kết quả bị Thổ Địa Công này phát hiện báo lên...
- Kết quả Thành Hoàng là một kẻ hồ đồ, lấy Tỉnh Long Vương xui xẻo này ra làm công trạng...
- Nhân quả dây dưa quả thật đan xen vào nhau, một khi vào lưới lại khó có thể thoát thân...
Trong lúc Phương Tịch xúc động, hai vị thần nhỏ không đẳng cấp kia đã bắt đầu ra tay.
Con cá trạch khống chế lực thủy nguyên hóa thành từng mạch nước ngầm, rõ ràng nó đấu pháp ở trong sông chiếm ưu thế hơn.
Trái lại, Trương Hữu Đức là Thổ Địa Thần, chỉ có thể phát động một tấm lá chắn ánh sáng màu vàng đất, khổ sở chống đỡ.
- Hừ!
Tỉnh Long Vương phun ra một chất lỏng màu đen.
Đây là một ngụm trọng thủy do hắn tinh luyện trăm năm.
Chất lỏng màu đen này vừa được phun ra, lập tức hóa thành một tấm lưới lớn màu đen trói Trương Hữu Đức ở trong lưới.
Tỉnh Long Vương thấy thế thì cười lạnh, lắc đầu vẫy đuôi bơi về phía cái thuyền kia.
Một khi hắn đụng ngã con thuyền này, dẫn đến thuyền lật người chết, sẽ không chỉ một mình Cam Ngọc bị chết.
Trương Hữu Đức nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức căng thẳng.
Nếu chỉ chết một mình Cam Ngọc, thật ra cũng không sao. Nhưng nếu chết rất nhiều người như vậy, không chừng hắn sẽ bị liên lụy ở chỗ Thành Hoàng.
Trong tay hắn có ánh sáng lóe lên, hiện ra một hạt châu màu vàng đất.
Ở trong hạt châu màu vàng đất này có mây mù lượn quanh, mơ hồ hiện ra cảnh tượng một sơn thôn, đó chính là thôn Bạch Cam!
Một ánh sáng màu vàng lập lòe, tấm lưới nước đen bị rách một đường lớn.
Vù!
Hạt châu màu vàng đất bay ra, lập tức nặng tựa thiên quân, đập lên thân Tỉnh Long Vương.
- Lực thần chức...
Tỉnh Long Vương đau đớn kêu lên, lại phát ra một tiếng rít gào tan nát cõi lòng:
- Lão thất phu... Ta xem ngươi có thể che chở cho người kia đến bao giờ?
Hắn bị đau, cũng không để ý tới Cam Ngọc nữa, mà hóa thành một bóng đen nhanh chóng bỏ chạy.
- Phù... May mà hắn đi rồi. Ở đây không có khả năng là thôn Bạch Cam, thần lực tiêu hao khó có thể bổ sung, nếu hắn suy nghĩ cẩn thận tiếp tục hành động, lão hủ sẽ có phiền phức rất lớn.
Trương Hữu Đức lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu pháp khí hạt châu màu vàng đất. Hắn nhìn theo chiếc thuyền kia cập bờ, mới hóa thành một ánh sáng màu vàng rời đi.
...
Phía xa, một con cá đen quẫy người lao từ trong nước bùn tới trước mặt Tỉnh Long Vương.
- Tự tìm chết!
Tỉnh Long Vương đang tức giận, trực tiếp quăng đuôi đánh tới.
Mặc dù bây giờ hắn là thân thể âm hồn, nhưng muốn giết chết một vài vật tầm thường vẫn không cần tiêu hao pháp lực gì.
Nhưng trong phút chốc, con cá đen kia mở miệng, không ngờ phun ra một lá cờ đen!
Trên cờ đen hiện ra từng phù lục và hóa thành sợi dây xích, trong giây lát đã khóa chặt lấy Tỉnh Long Vương, nuốt hắn vào trong lá cờ và biến mất…