Cam Ngọc nghe Bạch lão gia lấy lòng, không khỏi bừng tỉnh.
Đây mới chỉ là đồng sinh còn không có phẩm cấp, nếu thi trúng cử tài, sẽ có định mức thuế ruộng được miễn, chỉ sợ trong thôn đều sẽ bắt đầu hiến ruộng và bán mình làm nô...
Hắn bước ra một bước này trong khoa cử, quả nhiên lập tức chênh lệch một trời một vực.
Bảy ngày sau, ở huyện nha.
- Học sinh bái kiến tọa sư!
Cam Ngọc đứng lẫn trong một đám đồng sinh, nhìn về phía tri huyện mặc quan bào màu đỏ hành lễ.
Trong các đồng sinh giống như hắn có đứa trẻ để tóc trái đào, cũng có thanh thiếu niên giống như hắn, thậm chí trung niên hay lão già đã sớm bạc đầu.
Bạc đầu vì công danh, tuyệt đối không phải nói xạo!
Vị tri huyện họ Từ này chính là xuất thân tiến sĩ, gương mặt như quan ngọc, ba lũ râu dài tung bay, nhìn qua chỉ khoảng chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, tướng mạo uy nghiêm, rất có phong thái của quan lại.
Năm đó, Từ tri huyện đậu cao lên tiến sĩ, chỉ tốn hai năm lại được chọn tới làm quan ở huyện Thanh Khê, đảm nhiệm chức chủ bộ tòng cửu phẩm. Ba năm sau, hắn đã tiến vào nhóm huyện lại, sau đó là huyện úy, huyện thừa... Cuối cùng làm đến chức huyện lệnh chính thất phẩm, chịu đựng đủ mấy chục năm, có thể nói là khổ tận cam lai.
Mà ở trong Đạo Đình thừa quan lại, tốc độ thăng thiên này tuyệt đối là nhanh, ít nhất mỗi bước chưa từng bị kẹt lại, đủ để chứng tỏ phía sau hắn có chỗ dựa bối cảnh vững chắc.
- Khụ khụ...
Sắc mặt Từ tri huyện có phần tái nhợt giống như đang bị bệnh nhẹ. Lúc này, hắn khoát tay.
Cam Ngọc lập tức cảm giác được một lực lượng ôn hòa vọt tới, nâng bản thân lên. Hắn nhìn Từ tri huyện giống như bệnh quỷ này, trong lòng lập tức kính sợ.
- Các ngươi đều là nhân sĩ có kiến thức uyên bác, lần này bản quan lựa chọn nhân tài thay cho Đạo Đình... Các ngươi nhớ kỹ, lên phải trung với Đạo Đình, tương lai mới có thể có chức vụ, dưới không được hổ thẹn với dân chúng...
Từ tri huyện răn dạy vài câu, hắn nhìn ánh mắt mong chờ của vài người nào đó, bỗng nhiên cười:
- Mà thôi, nhìn dáng vẻ của các ngươi hẳn đã nóng ruột từ lâu. Bản quan sẽ đích thân Thụ Lục cho các ngươi...
Trong lúc hắn nói chuyện, nha dịch xung quanh lần lượt hành lễ và rời đi.
Trong điện đường hình như có mùi hương hỏa vấn vít, mơ hồ có phần cảm giác thần bí.
Khóe mắt Cam Ngọc liếc qua, đột nhiên cảm giác được tướng mạo của Từ tri huyện hình như có phần tương tự với bức tượng mình nhìn thấy khi đi vào trong miếu Thành Hoàng cầu nguyện. Hắn không khỏi vội vàng cúi đầu, che giấu sự chấn động trong mắt...
- Lên!
Từ tri huyện không nói nhiều với các đồng sinh, một tay bấm pháp quyết.
Ở trong cơ thể hắn, một thần vị “chính thất phẩm Thành Hoàng huyện Thanh Khê màu đỏ thẫm bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ.
Một ánh sáng màu đỏ giống như phi cầm ngậm một tờ phù lục hóa thành linh quang lao ra khỏi thiên linh.
- A!
Thần uy như núi!
Sắc mặt các đồng sinh ở đây đều tái nhợt, quỳ xuống sát đất.
Tiếp theo, bọn họ lại nghe được một tiếng uyên ương kêu, ở trên đỉnh đầu của Từ tri huyện, thần lực màu đỏ hóa thành hình uyên ương vây quanh một đạo lục.
Đạo lục này cũng có màu đỏ giống như được làm bằng ngọc, ở trong các thần văn không ngờ là... Thái Thượng Đạo Đình Minh Uy Bí Lục!
Ở dưới thần lực màu đỏ vào xuống, đạo lục này lập tức phân ra một vài điểm sáng, hóa thành từng tờ Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục màu tro!
Chỉ là những phù lục này rõ ràng thiếu đi một chút thần vận so với Đồng Tử Lục mà Phương Tịch đã gặp qua, cho người ta một cảm giác giả tạo.
Sắc mặt Từ tri huyện nghiêm túc:
- Thành Hoàng Từ Tân Tễ tuyển chọn nhân tài cho nước, Hoàng Thiên Hậu Thổ cùng chứng giám!
Ở trên tay hắn hiện ra một cái ấn đồng, đây chính là quan ấn tri huyện chính thất phẩm!
Hai tay Từ tri huyện nắm lấy quan ấn, trong hư không hình như lại có một ảo ảnh ấn Thành Hoàng màu vàng hiện ra, dung nhập trong quan ấn.
Vút!
Hắn ấn quan ấn lên rất nhiều Đồng Tử Lục bên dưới.
Thần lực màu đỏ hình như hóa thành mực đóng dấu, lại chợt lóe sáng ở trên đạo lục.
Ong ong!
Ầm một tiếng, từng tờ Đồng Tử Lục bỗng chốc trở nên uy nghiêm thần thánh, tiến vào giữa chân mày của các vị đồng sinh.
Toàn thân Cam Ngọc chấn động, thoáng minh tưởng đã cảm giác được trong thức hải hình như có thêm một phù lục.
Cùng lúc đó, linh vật hắn dùng qua đã đánh tốt căn cơ, lúc này thậm chí có thể cảm giác được trong không trung xuất hiện linh cơ khó hiểu, khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác đói khát.
Hắn bất giác ngồi xếp bằng, thu hút một luồng linh khí thiên địa vào cơ thể.
- Dẫn khí vào cơ thể?
Từ tri huyện nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi gật đầu:
- Mới vừa Thụ Lục lại có thể làm được một bước này, quả nhiên là một hạt giống không tệ...
Quan trọng hơn là Cam Ngọc đủ trẻ, còn có thời gian phấn đấu ở trên con đường khoa cử.