Cho dù trồng không đủ, gán nợ mấy mẫu linh điền, mổ gà lấy trứng giống như Mộc Văn kia cũng tuyệt đối đủ!
- Ôi...
Phương Tịch nghe nhắc tới chuyện này lại thở dài, đầy thổn thức nói:
- Trên thực tế, trong kho lúa của ta đã không còn bao nhiêu linh mễ.
- Hả?
Nguyễn Tinh Linh vô cùng kinh ngạc:
- Chẳng lẽ ngươi đều lấy đi nấu rượu à?
- Không phải vậy!
Phương Tịch cười gượng, dẫn Nguyễn Tinh Linh vào phòng luyện đan.
Đây là phòng hắn đặc biệt mở ra để tu luyện thuật luyện đan. Mùi thuốc trong gian phòng xộc vào mũi, trong góc chất đầy linh mộc và linh than.
Ở ngay giữa phòng đặt một lò luyện đan ba chân hai tai bằng đồng đỏ, không ngờ là pháp khí hạ phẩm!
- Ngươi... đang nghiên cứu thuật luyện đan?
Đôi mắt đẹp của Nguyễn Tinh Linh lập tức sáng lên:
- Có thể có thu hoạch gì không?
- Bây giờ, nếu luyện Ích Cốc Đan còn miễn cưỡng có thể không lời không lỗ... Còn lại đều lỗ!
Phương Tịch thản nhiên trả lời:
- Luyện đan nghèo ba đời, học trận hủy cả đời, tại hạ xem như đã nhìn ra rồi...
- Ôi...
Ở đâu cũng có tu sĩ có thể luyện Ích Cốc Đan, căn bản không có cách nào dựa vào nó để kiếm linh thạch.
Nguyễn Tinh Linh nhìn lò luyện đan này, biết linh dược... tất nhiên sẽ tiêu hao không nhỏ.
Nàng không khỏi phản đối chuyện Phương Tịch dùng linh mễ mua linh dược luyện tập:
- Thuật luyện đan cần kiến thức uyên thâm. Sau khi phát hiện ra mình không có thiên phú, ngươi nên lập tức dừng tổn hại, sao còn có thể như vậy?
Thật ra những nguyên liệu và đan hỏng này đều do Phương Tịch dùng linh thạch mua về.
Phần lớn số tiền hắn kiếm được vĩnh viễn đều đến từ nguyên liệu yêu thú, chứ không phải linh mễ trồng được.
Hắn để phòng luyện đan ở đây là muốn tạo ra lý do thỏa đáng về chuyện tiêu hao linh mễ.
Bây giờ thoạt nhìn, Nguyễn Tinh Linh thật sự tin rồi.
- Ôi... Tư chất của ta không tốt nên nghĩ có thể chế luyện đan dược kiếm lấy tài nguyên... Sau đó đầu tư quá lớn nên không nỡ vứt bỏ, chỉ có thể tiếp tục đầu tư vào...
Vẻ mặt Phương Tịch giống như luyện đan luyện đến tẩu hỏa nhập ma.
- Ngươi... Ôi!
Nguyễn Tinh Linh liên tục lắc đầu:
- Cũng may ngươi còn chưa chậm trễ tu vi. Từ giờ trở đi, ngươi tạm dừng luyện đan, cố gắng tu luyện, tích góp linh mễ... Sau này lại phấn đấu một thời gian, chưa chắc đã không thể tranh thủ được tài nguyên đột phá Luyện Khí hậu kỳ trước bốn mươi tuổi.
- Cái này... bây giờ ta chỉ muốn yên ổn tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ, về phần đại nạn bốn mươi? Thành cũng vui, thua cũng tại số ta như vậy rồi!
Phương Tịch thở dài và uống một hớp Thanh Trúc Tửu:
- Gia tộc tu chân theo đuổi đạt tới Luyện Khí hậu kỳ trước bốn mươi tuổi, chẳng qua là để tranh một cơ duyên tiến vào Trúc Cơ mà thôi. Ta đã từ bỏ chấp niệm với Trúc Cơ, có thể bình yên vượt qua bình cảnh đã không tệ rồi... Dù sao ta tính cả đời này sẽ ở trong Đào Hoa Đảo làm ruộng nuôi cá, bình yên vượt qua quãng đời còn lại...
Nguyễn Tinh Linh thấy Phương Tịch cá mặn như vậy thì nhất thời không biết phải nói gì.
Sau khi Lư Quá thu được công pháp Trường Xuân Quyết tầng sau, tốc độ tu luyện rất nhanh.
Sau năm thứ nhất đột phá, trở thành tu tiên giả Luyện Khí tầng một, hắn lại khổ luyện thêm một năm, đột phá tới Luyện Khí tầng hai.
Sau đó hắn mất chưa tới hai năm lại đột phá, trở thành tu sĩ Luyện Khí tầng ba.
Cùng cảnh giới với Phương Tịch khi vừa xuyên qua đây!
Mà lúc này, Lư Quá thậm chí mới mười hai tuổi!
Tuy đột phá Luyện Khí sơ kỳ dễ hơn trung kỳ hậu kỳ, nhưng tuyệt đối được xem là một tiểu thiên tài.
Sở dĩ hắn không quá nổi tiếng, hoàn toàn là vì chỗ này hẻo lánh, còn bị một người khác lấn át.
Từ sau khi Nguyễn Đan cùng nhóm Tiên Miêu với Lư Quá bái Nguyễn Tinh Linh làm sư, tu vi lại đột nhiên tăng mạnh.
Năm năm sau, không ngờ nàng đã đột phá bình cảnh Luyện Khí sơ kỳ, tiến vào cảnh giới trung kỳ Luyện Khí tầng bốn!
Dựa theo tốc độ này lại thấy được, nàng tuyệt đối có hy vọng lớn đột phá Luyện Khí hậu kỳ trước ba mươi tuổi, hoàn toàn là hạt giống Trúc Cơ!
Lúc này, nàng nhận hết sủng ái, bị coi là Thiếu đảo chủ của Đào Hoa Đảo.
So với hai thiếu nam và thiếu nữ thiên tài này, tiến độ của bản thân Phương Tịch lại không tiện nói ra.
Từ sau khi trồng cây, hắn cảm giác được tư chất của mình đang dần dần được cải thiện, tốc độ và hiệu suất hấp thu linh khí bình thường đều tăng nhanh hơn nhiều.
Nhưng dù sao hắn muốn tích góp Luyện Khí tầng sáu vẫn khó hơn trước.
Hắn mất bốn năm mới miễn cưỡng tu luyện công pháp Trường Xuân Quyết tầng thứ sáu tới mức viên mãn, sau đó vẫn kẹt trong bình cảnh, không có cách nào đột phá Luyện Khí hậu kỳ.
Đến bây giờ đã một năm rồi!
Chẳng qua tâm tính của Phương Tịch rất tốt. Mỗi ngày, hắn đều kiên trì luyện công, kiên trì trồng cây, thỉnh thoảng đi đút cho cá ăn, nuôi côn trùng.
Hắn có dự cảm, Trường Sinh Thuật của mình sẽ nhanh chóng nghênh tới một lần đột phá quan trọng!
…