Trước đây, liên minh ba mươi sáu đảo muốn thành lập Linh Không Phường Thị, Phương Tịch đã cảm thấy kỳ lạ.
Về sau hắn mới biết, hóa ra mấy năm trước, tu sĩ tán tu Luyện Khí tầng mười đại viên mãn... Ngư Linh Tử không ngờ đã Trúc Cơ thành công!
Người này không chỉ Trúc Cơ thành công, còn được Thái Thúc gia trong ba mươi sáu đảo lôi kéo, trở thành khách khanh thái thượng trưởng lão, còn trấn giữ ở Linh Không Phường Thị!
Có tu sĩ Trúc Cơ trấn giữ, còn có trận pháp bảo vệ, cho dù Chung gia dốc toàn lực lượng cũng chưa chắc có thể thắng được.
Dù sao ba mươi sáu đảo còn có một vị Trúc Cơ cung phụng!
Bây giờ, Long Ngư Chung gia tổng cộng chỉ có hai vị Trúc Cơ mà thôi...
Bởi vậy, cho dù Linh Không Phường Thị ăn chia rất nhiều lượng khách của Bảo Chu Phường Thị, Long Ngư Chung gia cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ngậm bồ hòn làm ngọt!
Ban đầu, tin tức này còn được giữ bí mật, khiến Phong Mãn Lâu đều rất phiền muộn, nói thẳng nếu trước đây hắn biết vậy, chắc chắn sẽ không từ chối, sẽ không để cho Mộc Văn chiếm lợi.
Phương Tịch nghe xong, cũng chỉ có thể than người ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Lúc này, hắn lại nghe thấy “kế hoạch lớn” của Mộc Văn, hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi:
- Cửa hàng ở Phường thị rất đắt, hiền chất có đủ linh thạch không?
“Bây giờ cho dù lão già ngươi muốn cho mượn linh thạch để tăng quan hệ, lão tử cũng không cần!”
Mộc Văn thầm trợn mắt khinh thường, nói thẳng:
- Không cần lão thúc quan tâm, điệt nhi tự có cách... Nếu lão thúc có nghiên cứu về pháp khí, không bằng cảm nhận thực tế một lúc, thế nào?
- Không cần, ta tu luyện dưỡng sinh công, đánh đánh giết giết làm gì?
Phương Tịch liên tục xua tay:
- Coi như lão thúc nhận thua!
- Ha ha...
Mộc Văn cười ha ha, thật sự sảng khoái.
Hắn cũng không thể thật sự giết Phương Tịch, chỉ có thể ra sức chèn ép khiến đối phương mất mặt, xem như trút được khó chịu trong lòng.
Lúc này, phi thuyền dưới chân hắn di chuyển, lại hóa thành ánh sáng lấp lánh lao về phía Kính Nguyệt Hồ.
- Ta khinh! Người nào vậy!
Chờ đến khi đối phương rời đi, Vương quả phụ mới hung hăng phun ra một bãi nước bọt để biểu hiện sự trung thành với lão gia bên cạnh.
Về phần Lư Quá, hắn nhìn Phương Tịch với vẻ mặt đầy thất vọng.
“Chẳng lẽ đảo chủ bảo ta đi theo người này là để học tập thuật linh nông, cam tâm cả đời nhẫn nhịn làm ruộng sao?”
“Không, ta không cam lòng!”
- Được, nên làm gì thì làm tiếp đi.
Phương Tịch xoa đầu Vương Tiểu Hổ, cảm giác xoa đầu thằng nhóc kháu khỉnh bụ bẫm khá tốt. Hắn không khỏi cười hỏi một câu:
- Vương đạo hữu... ngươi đã đoán linh căn cho Hổ Tử kia, không biết tư chất của hắn thế nào?
- Làm phiền lão gia quan tâm, là linh căn thủy mộc hạ phẩm!
Vương quả phụ vội vàng trả lời.
- Ồ? Vậy ngươi có muốn hắn đi theo ta tu luyện Trường Xuân Quyết không? Thật không dám giấu, mấy năm nay ta tu luyện Trường Xuân Quyết có vài phần tâm đắc, có thể giữ nhan sắc dưỡng sinh, tác dụng rất kỳ diệu đấy...
Phương Tịch thấy hứng thú.
Dù sao thân phận của Lư Quá bất tiện, không bằng lại bồi dưỡng một Vương Tiểu Hổ.
- Không không!
Vương quả phụ vội vàng từ chối:
- Tiểu Hổ nhà ta là linh căn thủy mộc, thủy linh căn cao hơn mộc linh căn, vẫn để hắn đi theo thiếp thân học Hắc Thủy Công thì tốt hơn...
Nàng cũng sợ Phương Tịch dạy hỏng đứa trẻ.
Dù sao cũng là tu tiên giả, không biết đánh giết đôi chút sao được. Nếu tương lai kẻ thù tới cửa thì phải phá giải thế nào?
Cho dù cam tâm cả đời làm con rùa già, cũng không muốn người khác giết tới cửa chứ!
...
Chẳng bao lâu, tin tức Mộc Văn trở về đã được truyền khắp Đào Hoa Đảo.
Mộc Văn gióng trống khua chiêng, mở tiệc chiêu đãi vị khách, tùy ý khoe giàu.
Đồng thời, hắn ở trong bữa tiệc còn để lộ ra chuyện mình áp đảo Phương Tịch, khiến mọi người khen ngợi.
Tuy Phương Tịch dũng mãnh phi thường, nhưng chuyện năm đó hắn một người một kiếm trấn áp Lư gia đã qua mười năm!
Mười năm, tri giác của mọi người đều đổi mới mấy lần!
Chuyện đó đã sớm mơ hồ, bị quên lãng...
Đồng thời, hắn vẫn làm ruộng, thậm chí không bước chân ra khỏi Phỉ Thúy Nhai, khó tránh khỏi có người nhắc tới tên hắn lại không phục, thậm chí xem hắn là rùa đen rút đầu!
Tiếp theo, chính là Mộc Văn giẫm đạp lên Phương Tịch, thành công thượng vị, danh tiếng nhất thời có một không hai.
Đây không chỉ là năng lực chiến đấu của hắn kinh người, thành công ngồi vững vàng trên vị trí người đứng đầu Luyện Khí trung kỳ trên Đào Hoa Đảo, còn bởi vì hắn kiếm lời được rất nhiều rất nhiều linh thạch!
Bây giờ, phần lớn tu sĩ trên Đào Hoa Đảo đều lợi dụng linh tài gỗ đào đặc biệt trên đảo mình để làm kiếm gỗ đào hoặc pháp khí phù bằng gỗ đào hạ phẩm vân vân, giao cho Mộc Văn bán hộ, đổi lấy linh thạch và tài nguyên.
Người này chính là thần tài, bọn họ tất nhiên không thể đắc tội.
Tiếp theo, không biết ai truyền ra chuyện năm đó Phương Tịch không chịu cho hắn mượn linh thạch, cùng với Phong Mãn Lâu chủ động rút lui, đám tu sĩ lần lượt chế giễu hai người này có tầm nhìn hạn hẹp, nhát gan sợ phiền phức... Cuối cùng lại bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy!