Dưới cây hoa đào.
- Phương huynh, ta thật sự hối hận...
Phong Mãn Lâu đã có dáng vẻ trung niên, bên thái dương điểm bạc. Hắn không chọn Đào Hoa Tửu trước kia thích nhất, mà dùng bát lớn chứa Xích Huyết Tửu. Sau khi hắn uống một ngụm mới buồn bực oán giận.
- Ngươi cần gì để ý những chuyện đó? Mộc Văn có thể phong cảnh nhất thời, cũng là do trước đây mạo hiểm mới có được. Ngươi lựa chọn yên ổn, ít nhất có kiều thê con thương ở bên cạnh, ung dung tự tại mấy năm, không thiệt...
Phương Tịch mặc một bộ áo bào xanh, vẻ mặt thản nhiên.
Phong Mãn Lâu nhìn Phương Tịch, chỉ cảm thấy đối phương vẫn phong nhã hào hoa, mình đã chậm rãi già yếu, không khỏi càng thương tâm hơn:
- Nào... Uống rượu!
Phương Tịch vẫn không chọn Xích Huyết Tửu mà cầm một bình Đào Hoa Tửu.
Rượu này có ánh sáng màu xanh bích, có một mùi hoa đào thoang thoảng. Khi uống vào trong miệng lưu lại mùi thơm lâu dài, rất được tu tiên giả yêu thích.
Hắn bảo Vương quả phụ hoặc Lư Quá thỉnh thoảng cầm một ít tới hội trao đổi trên Đào Hoa Đảo bán, vẫn được hoan nghênh hơn Xích Huyết Tửu, đổi về không ít vật cần thiết trong sinh hoạt.
Phong Mãn Lâu nhìn thiếu niên phong thần như ngọc dưới cây hoa đào, cảm nhận khí chất phiêu dật xuất trần, yên tĩnh đạm bạc lại vui vẻ hướng tới tương lai trên người đối phương, hắn không khỏi thật lòng tin tưởng, đây là một tu sĩ thích khổ luyện, thật sự nhìn thấu danh lợi, không thích tranh đấu, hắn thành khẩn nói:
- Phương huynh... tiếp nhận giáo huấn!
- Nếu người đời bắt nạt ta, phụ ta, sỉ nhục ta, ta phải làm sao?
Phương Tịch hái một bông hoa đào, thản nhiên nói:
- Lại nhịn hắn, nhường hắn, tránh hắn... qua hơn trăm năm, lại đi nhìn hắn!
- Sau một trăm tuổi làm sao?
Ánh mắt Phong Mãn Lâu lập tức sáng lên.
- Sau một trăm tuổi, dĩ nhiên là ta với kẻ thù đều hóa thành xương khô, chẳng lẽ đều Trúc Cơ sao?
Phương Tịch trợn mắt khinh thường trả lời.
Sau khi đuổi Phong Mãn Lâu với vẻ mặt mờ mịt, rơi vào trong tranh luận về triết lý về cái thiện, Phương Tịch đi tới phòng tu luyện.
Hắn vận chuyển một lần Trường Xuân Quyết, bình cảnh vẫn không có dấu hiệu hoàn toàn buông lỏng.
Trên mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, qua dán một tờ Hộ Thân Phù vào phía sau cửa của phòng tu luyện, tiếp đó tiến vào mật đạo, đi tới hang động dưới lòng đất.
Rào rào!
Một gốc cây đa cực lớn đen xì gần như chiếm cả không gian trong hang động!
Nó cao chừng ba trượng! Tán cây che khuất bầu trời, vô số rễ phụ rủ xuống, rễ giăng kín khắp mặt đất.
Thái Tuế cấp một trung phẩm nấp ở trong góc hẻo lánh, run rẩy, hình như rất sợ Yêu Ma Thụ sẽ ăn nó...
“Sau khi Thái Tuế này... thăng cấp lên cấp một trung phẩm, nó đã trở nên thông minh hơn...”
“Nó biểu hiện như thế, chẳng lẽ sắp thăng cấp yêu thú cấp một thượng phẩm sao?”
Phương Tịch thông qua liên hệ huyết khế an ủi Thái Tuế, trong lòng hơi hưng phấn.
Nếu như Thái Tuế đạt đến cấp một thượng phẩm, tốc độ trưởng thành của Yêu Ma Thụ nhất định có thể tăng thêm một bậc!
Sau khi cắt thịt cho cây ăn theo thường lệ, Phương Tịch ngồi xếp bằng ở dưới Yêu Ma Thụ, bắt đầu tu luyện Trường Sinh Thuật!
Phụt!
Phụt! Phụt!
Ngày này dường như khác với mọi ngày!
Sau khi một rễ phụ đâm vào sau lưng Phương Tịch sau, lại có cái rễ thứ hai, rễ thứ ba...
Phương Tịch lại có vận chuyển Trường Sinh Thuật chìm trong cảnh giới quên đi tất cả, chỉ dựa vào bản năng không ngừng hấp thu khí tinh hoa thảo mộc, lực lượng của mặt trời, mặt trăng và năm tháng từ trong Yêu Ma Thụ...
Qua linh thức quan sát bên trong, Phương Tịch có thể “nhìn” thấy vô số mạng lưới xanh biếc vốn cắm rễ trong cơ thể cuối cùng đã hoàn toàn thành hình, nối liền với nhau, để cho từng khí thảo mộc xuyên qua trong đó, trải rộng khắp toàn thân!
Thanh Mộc Linh Thể... Thành!
Ầm ầm!
Trong chớp mắt tiếp theo, Phương Tịch cảm giác đầu óc choáng váng. Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy toàn thân tràn trề sức sống, trước đây hoàn toàn không thể sánh nổi!
- Đây là... Thanh Mộc Linh Thể?
Hắn xoa mặt mình, có chút ánh sáng trong suốt lóe lên bên khóe mắt:
- Mười năm... Cố giữ ở mảnh đất này khổ luyện mười năm... Thanh Mộc Linh Thể của ta cuối cùng đã hoàn thành!
Gần như ngay lập tức, Phương Tịch không kịp chờ đợi thử vận chuyển công pháp Trường Xuân Quyết, bắt đầu cảm ứng linh khí thiên địa!
Hắn vừa cảm ứng, lập tức hoảng sợ.
Phương Tịch chỉ cảm thấy một linh áp vừa xuống, rất nhiều linh khí ở bên ngoài lấy tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần đang chen chúc trào về phía trong cơ thể mình!
Thân thể của mình cũng có thể hấp thu hết những linh khí này, trải qua kinh mạch vận chuyển, dung nhập trong khí hải đan điền, hóa thành pháp lực!
Tốc độ tu luyện thoáng cái được nâng cao hơn gấp mấy lần!
Cảm giác này thật tuyệt vời, khiến hắn bất giác chìm đắm ở trong công pháp vận chuyển, không biết thời gian bên ngoài đang trôi qua cực nhanh.
Cuối cùng!
Phương Tịch cảm giác pháp lực Trường Xuân trong đan điền khí hải đạt đến cực hạn nào đó, thậm chí không ngừng vận chuyển, mở ra tuyến đường hoàn toàn mới ở trong thân thể.