Nguyễn Đan chính là thiên chi kiêu tử linh căn thượng phẩm, lại được đảo chủ Đào Linh Tiên Tử dốc lòng dạy dỗ, cũng là tu vi Luyện Khí tầng sáu. Nàng thắng là chuyện bình thường, thua mới gây chấn động!
Đáng thương cho Nguyễn Đan còn không biết, nếu vào giây phút cuối cùng nàng cố ý đâm ra một kiếm, chắc hẳn phi kiếm trong tay nàng sẽ gãy.
Đồng thời, chuyện này nhanh chóng đã bị một chuyện khác át đi!
Mộc Gia đổ rồi!
Năm đó, Mộc gia lấy linh địa gán nợ, mượn rất nhiều linh thạch từ hai nhà Phong, Mạc, được ăn cả ngã về không mua cửa hàng ở trong Linh Không Phường Thị, vốn có cho rằng dựa vào việc kinh doanh phát đạt ở Phường thị, cắn môi vẫn có thể giao đúng số linh thạch và lợi tức hàng năm.
Thế nhưng ông trời không chiều lòng người!
“Người mặc giáp bạc” càng gây ầm ĩ càng hung dữ, con đường buôn bán ở Linh Không Phường Thị không bị chặt đứt nhưng vẫn bị ảnh hưởng lớn.
Cửa hàng Mộc gia đừng nói là kinh doanh phát đạt, hàng năm quả thật đều thua lỗ!
Bởi vậy, bọn họ tất nhiên không trả nổi linh thạch hàng năm.
Có người nói Mộc Văn thậm chí đã bán cả pháp khí thượng phẩm của mình, còn động viên toàn tộc cống hiến linh thạch, đi khắp nơi vay mượn mới miễn cưỡng trả được hai năm, tới năm thứ ba thì bất kể làm thế nào cũng không lấp đầy được lỗ thủng.
Đến bây giờ, Phong gia và Mạc gia đã có ý thu lại đất. Bọn họ có khế ước ở trong tay, cho dù là Nguyễn Tinh Linh cũng không dễ can thiệp.
Trên dưới Mộc gia tất nhiên giống như cha chết mẹ chết, điên cuồng đi khắp nơi mượn linh thạch, nhưng một đám người không có của cải, căn cơ, ai dám cho bọn họ mượn linh thạch?
Dạo này, bọn họ đã trở thành câu chuyện được bàn tán nhiều nhất trên Đào Hoa Đảo.
Cho dù là người ở ngoài đảo cũng biết tới đại danh “đứa con phá của” của Mộc Văn.
Dù sao tán tu khổ cực mấy đời thậm chí mười mấy đời, thật vất vả thu được một mảnh linh địa làm căn cơ, nhưng vào đời thứ hai lại bị thua sạch, đúng là hiếm thấy.
Không ít gia tộc tu tiên thậm chí chuẩn bị xem điều này thành ví dụ kinh điển để dạy dỗ con cháu đời sau.
...
Ầm!
Ầm!
Hải Đại Quý cầm cái cuốc pháp khí trung phẩm ra sức xới đất.
- Thúc thúc... Thúc thúc cứu ta!
- Chỉ cần hai trăm linh thạch... Không, một trăm linh thạch thôi!
- Ba nhà chúng ta như cây liền cành, thúc thúc không thể thấy chết mà không cứu được... Nếu Mộc gia ta đổ, vậy kế tiếp chính là hai nhà các ngươi đấy!
Bên ngoài thỉnh thoảng có giọng nói truyền vào trong trận pháp.
- Ầm ĩ chết đi được, sao hắn cứ lầm bầm mãi vậy?
Hải Đại Quý xới xong một mẫu đất, nghỉ ngơi ở bên bờ ruộng, uống một hớp nước trà.
- Còn không phải là đứa con phá của kia sao? Trước đây hắn phách lối vểnh mũi lên trời, bây giờ lại quỳ ở bên ngoài cầu xin đã mấy ngày rồi...
Vương Tiểu Hổ đi tới, trên gương mặt đầy vẻ xem thường:
- Mẹ ta kể hắn chính là một cái động không đáy, không lấp đầy được... Lão gia sẽ không giúp đỡ đâu. Trước đây, hắn đánh tới cửa, còn không biết phách lối bao nhiêu. Hắn tưởng trí nhớ của chúng ta kém như vậy, đã quên sạch rồi sao? Cũng không biết tại sao hắn còn có mặt mũi tới đây...
- Chung quy ầm ĩ như vậy còn không phải vì chuyện này à...
Trên gương mặt Hải Đại Quý đầy ghét bỏ:
- Đêm qua khi ta luyện khí bị một tiếng của hắn dọa cho chân khí cũng suýt nữa có vấn đề...
- Lão gia đang điều chỉnh trận pháp. Có người nói phải thêm một cấm chế cách âm... cố nhịn đi, bây giờ tạm thời xem như chó sủa vậy!
Vương Tiểu Hổ ngáp một cái.
Bỗng nhiên, từ trong nhà lớn phóng lên một tia sáng trắng, lẩn vào bên trong sương trắng.
Từng phù văn giống như những con cá nhỏ bơi qua bơi lại. Tiếng kêu khóc của Mộc Văn bên ngoài lại dần dần giảm xuống, cuối cùng im bặt . .
- Cuối cùng cũng xong rồi. Nếu ta phải nghe thêm mấy ngày nữa, ta sẽ không thể ngủ ngon giấc mất.
Hải Đại Quý thở hắt ra một hơi, lại tò mò hỏi thăm:
- Một mảnh linh địa có thể đáng giá bao nhiêu linh thạch vậy?
- Ta cũng không biết, đổ lên trên mặt đất đại khái phải lớn thế này, nhiều thế này này...
Vương Tiểu Hổ vẽ một vòng tròn, ngẫm nghĩ lại giang hai tay ra, hình như chê vòng tròn mình vẽ hơi nhỏ.
- Ôi mẹ ơi... đứa con phá của này! Nếu như ta có nhiều linh thạch như vậy, ta nhất định sẽ giấu ở dưới giường, ngủ cũng phải mở một mắt nhìn.
Hải Đại Quý líu lưỡi.
- Mấu chốt là linh thạch sao? Mấu chốt là linh địa đấy... Thứ này, ngươi có linh thạch người khác cũng chưa chắc sẽ bán đâu!
Vương Tiểu Hổ xem thường.
...
Ba ngày sau, Mộc Văn đầy bụi đất, rời đi giống như cái xác biết đi vậy.
Bên trong nhà, Phương Tịch dựa vào bên dưới cây hoa đào, ăn một miếng đào.
Tuy những linh đào không bằng Linh Đào Thụ mọc trong linh điền cấp hai nhưng ăn không tệ.
Vị ngọt thanh, thỏa mãn cái miệng thèm ăn cũng không tệ.
Bỗng nhiên, hắn hình như cảm ứng được điều gì, phất tay tản ra trận pháp, hiện ra một lối đi.