Nàng nhìn Phương Tịch vẫn giống như thiếu niên, vẻ mặt hoang mang, hình như trở lại quá khứ.
Một lát sau, nàng mới thì thầm nói:
- Nhất Tịch... Ta không nỡ bỏ nàng lại một mình... Bên ngoài có quá nhiều người xấu... Nàng quá đơn thuần... Đạo hữu là một người đáng để gửi gắm... Vẫn mong, vẫn mong...
- Mẫu thân!
Vi Nhất Tịch vội vàng tới gần, trên gương mặt đầy nước mắt.
- Vẫn mong đạo hữu thu nhận nữ nhi của ta làm đồ đệ! Ta không cầu tương lai nàng có tiên đồ thuận lợi, chỉ cầu mong nàng có thể bình an...
Hoa Thiền Quyên hình như dùng hết sức lực cuối cùng, sau khi nói ra yêu cầu này, hai mắt của nàng nhắm lại.
- Mẫu thân!
Nước mắt Vi Nhất Tịch rơi như mưa.
Phương Tịch thở dài một tiếng và đi ra ngoài kiểm xét vườn hoa được xây dựng lại.
Một lát sau, Vi Nhất Tịch đi ra khỏi nhà:
- Đại thúc...
- Tịch Tịch, mẫu thân ngươi bảo ta thu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi tính thế nào?
Phương Tịch chắp tay sau lưng, thuận miệng hỏi.
Vi Nhất Tịch nhìn dáng người thiếu niên áo xanh cao ngất giống như tùng bách, quỳ xuống nói:
- Đồ nhi bái kiến sư phụ!
- Ta chỉ mới là Luyện Khí tầng bảy, đâu có thể thu đệ tử gì chứ?
Phương Tịch lắc đầu, lại nhìn Vi Nhất Tịch quỳ mãi không dậy, thở dài:
- Mà thôi... Ta sẽ lần lượt dạy ngươi những gì mình học được, nhưng ngươi không cần gọi ta là sư phụ...
Sáu năm sau, ở trên Phỉ Thúy Nhai.
- Đại thúc!
Vi Nhất Tịch đi vào trong Tiểu Vân Vũ Trận, nhìn Phương Tịch vẫn trong dáng vẻ thiếu niên, trên mặt chẳng biết tại sao lại chợt ửng đỏ.
- Ừ, ngươi tu luyện Ngự Thú Thuật thế nào?
Phương Tịch từ đang khoanh chân lại đứng lên, có ý định chỉ điểm cho đối phương.
Từ sau khi Hoa Thiền Quyên chết, Vi Nhất Tịch không còn ai quản thúc, có thể tự do ra vào Song Tử Tây Phong.
Chẳng qua tính cách nàng vẫn thích yên tĩnh, cùng lắm chỉ chạy tới Phỉ Thúy Nhai chạy.
Hôm nay, Vi Nhất Tịch mặc một chiếc váy thêu hoa màu cánh sen, trên vầng trán trơn nhẵn đeo một dải ngọc bích, thoạt nhìn có vẻ đã bỏ công bỏ sức vào cách ăn mặc.
Nàng nghe Phương Tịch hỏi thăm về tình hình Ngự Thú Thuật, trong lòng không khỏi mất mát, vỗ vào túi linh thú bên thắt lưng.
Túi linh thú này được chế tạo thành một túi thơm, sau khi vỗ nhẹ một cái, lập tức có số lượng lớn Ngọc Phong bay ra, vây quanh một con ong chúa trong đó.
- Đại thúc... Ngươi xem, ta đã bồi dưỡng con ong chúa đến cấp một trung phẩm. Không chỉ có vậy, đêm qua tu vi của người ta cũng đột phá, bây giờ đã là Luyện Khí tầng sáu...
Vi Nhất Tịch hưng phấn khoe khoang.
Lư Quá đi cày ruộng trở về, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi chua xót.
Hắn chỉ lớn hơn Vi Nhất Tịch vài tuổi, hai bên đều là linh căn trung phẩm.
Bây giờ, tiểu muội này cũng đuổi kịp tu vi của mình.
Bởi vì hắn bị tổn thương đến căn cơ, lại đối mặt với bình cảnh lớn Luyện Khí trung kỳ và hậu kỳ, mấy năm vẫn không đột phá.
- Không tệ, không tệ...
Phương Tịch hô lên một tiếng, một đám mây yêu trùng màu xanh lục bay tới, trong đó hiện ra một con trùng vương Thanh Hoa Kim Quy Tử cấp một thượng phẩm!
Trùng vương Kim Quy Tử nhìn thấy Bạch Ngọc Phong thì lập tức đối chọi gay gắt, rất nhiều Thanh Hoa Kim Quy Tử biến thành mây yêu trùng hình mặt quỷ, mơ hồ lộ ra sự đe dọa.
- Đại thúc... Ngươi khống chế đàn yêu trùng tinh tế như vậy, chẳng lẽ hoàn toàn khế ước với từng con yêu trùng?
Ánh mắt Vi Nhất Tịch lập tức sáng lên.
Trong Ngự Thú Thuật nàng học cũng có giới thiệu liên quan.
- Không, đây chỉ là vận dụng chút linh thức nhỏ mà thôi. Ngày hôm nay, ta lại dạy ngươi...
Phương Tịch cười và chỉ điểm Ngự Thú Thuật cho Vi Nhất Tịch, sau đó hai người cùng trở lại trong đình viện, dưới cây hoa đào.
Ầm!
Trong hồ nước, Đại Thanh Ngư phun ra một bọt khí, bên trong nhốt một con Thanh Ngọc Lý béo.
- Hiếm khi ngươi qua đây, hôm nay đại thúc lại làm một bát canh cá chua.
Phương Tịch rút ra một con dao đao giống như Băng Ngọc, cắt Thanh Ngọc Lý kia thành lát, kết hợp với canh dưa chua quả thực là thơm nức mũi.
Sau khi ăn cá xong, bọn họ còn có thể thưởng thức linh đào tươi.
- Ừ... Đại thúc làm thức ăn thật ngon...
Vi Nhất Tịch vừa tán thưởng vừa giơ tay lén lén lút lút lấy bình ngọc trên bàn, mãi đến khi bị Phương Tịch dùng đũa đánh một cái mới phẫn nộ ngừng tay:
- Đại thúc... Người ta còn muốn uống rượu ngài ủ! Nhất Tịch không phải trẻ con.
- Ha ha...
Phương Tịch nghe vậy chỉ tiếp tục uống Đào Hoa Nhưỡng mười năm, không hề rót cho Vi Nhất Tịch chén nào.
Vị này chính là một nữ Tửu Quỷ, một khi uống vui thì rượu mình cất kỹ trong hầm sẽ khó giữ được...
Đồng thời, sau khi uống rượu dễ mượn rượu làm càn...
Hai người đang cười đùa, Vương quả phụ trong dáng vẻ bà lão đi đến:
- Lão gia, tiểu thư...
- Vương thẩm!
Vi Nhất Tịch lịch sự gật đầu.
- Ngươi có chuyện gì cứ nói đi...
Phương Tịch cầm chén rượu. Hắn cảm giác cuộc sống bình yên bảy năm sau khi ma đầu mặc giáp bạc chết đại khái sắp bị phá vỡ.