Lão tổ lập phái Di Lăng Cốc chính là đồ đệ yêu của một vị Nguyên Anh Chân Quân trong Hỗn Nguyên Tông trước kia. Về sau, hắn đột phá Nguyên Anh thất bại, nản lòng thoái chí trở lại quê hương, sáng lập ra cơ nghiệp Di Lăng Cốc.
- Di Lăng Cốc này nhìn như tông môn, trên thực tế vẫn bị thế gia nắm giữ... Vị lão tổ lập phái kia họ Du! Du thị ở Di Lăng Cốc, chính là gia tộc Kim Đan, còn cao quý hơn Tống thị, Từ gia nhiều...
Trong giọng nói của La Công còn kèm theo sự hâm mộ.
- Thì ra là thế...
Phương Tịch có cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Lúc này, Viên Phi Hồng đang buồn chán cũng gia nhập:
- Di Lăng Cốc có là phái lớn có bối cảnh Nguyên Anh không sai... Nhưng hơn nghìn năm qua, lão tổ lập phái năm đó và Nguyên Anh Chân Quân đều đã tọa hóa... Các ngươi có biết vì sao Du thị vẫn có thể sừng sững không đổ, đời đời đều có lão tổ Kết Đan không?
- Không biết, vẫn mong Viên huynh chỉ giáo.
Phương Tịch biết được tính cách của Viên Phi Hồng, thành khẩn thỉnh giáo.
Viên Phi Hồng nhìn thấy La Công bên cạnh cũng lộ vẻ tò mò, hắn cười nói:
- Du thị ở Di Lăng Cốc có một bảo vật trấn tộc tên là... Cửu Long Châu! Hạt châu này có uy năng vô cùng lớn. Có người nói nó chính là dị bảo đỉnh cấp nhất, lúc Nguyên Anh Chân Quân sắp chia tay đã ban tặng cho đồ đệ yêu...
- Cửu Long Châu này có thể tự hấp thu linh khí thiên địa, giống như khí hải đan điền của tu sĩ nhưng có phần huyền diệu khác. Nếu tu sĩ Luyện Khí bình thường cầm nó trong tay luyện hóa, lại có thể có thể mạnh hơn ở trong tay tu sĩ Trúc Cơ... tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, tương đương với tu sĩ Giả Đan luyện hóa một viên nội đan của đại yêu cấp ba... Nếu ở trong tay lão tổ Kết Đan, cũng tương đương với xuất hiện thêm một pháp bảo!
Tu sĩ Giả Đan!
Loại tu sĩ này chính là sau khi Trúc Cơ đại viên mãn, không có hy vọng Kết Đan, bất đắc dĩ luyện hóa nội đan của Yêu Vương cấp ba mới miễn cưỡng kết thành Giả Đan.
Có người nói bất luận về thực lực, thần thông, thậm chí thọ nguyên đều không thua kém tu sĩ Kết Đan sơ kỳ bao nhiêu.
Chỉ là một khi luyện hóa yêu đan, thăng cấp Giả Đan, tu vi cả đời không có cách nào tăng thêm, đến chết vẫn chỉ là cảnh giới Kết Đan sơ kỳ.
- Còn có vật thần kỳ như vậy à?
Ánh mắt La Công sáng ngời.
- Chẳng trách Du gia đời đời đều xuất hiện lão tổ Kết Đan, xem ra vào thời kỳ đời thứ nhất suy yếu, lại dựa vào vật ấy là có thể ngang với tu sĩ Giả Đan?
Phương Tịch cũng khá xúc động:
- Có thể không ngừng truyền thừa, dị bảo này có giá trị không thể đo đếm đối với gia tộc tu tiên...
- Ừ, vật ấy là chí bảo đối với gia tộc tu tiên, nhưng đối với Nguyên Anh Chân Quân có lẽ chỉ là một món vật tầm thường... Đồng thời tu sĩ Trúc Cơ cầm Cửu Long Châu có thể tương đương với Giả Đan lão tổ, lại không hề có thọ nguyên Kết Đan... Nhưng bản thân vẫn nắm giữ khả năng Kết Đan.
Viên Phi Hồng nói ra một khuyết điểm không tính là khuyết điểm của Cửu Long Châu.
- Không hổ danh là dị bảo cao cấp nhất!
Phương Tịch xúc động:
- Bảo vật kỳ lạ như thế, khó có thể sử dụng linh thạch xác định giá trị...
Mấy người lại nói chuyện thêm vài câu, từng người mới đi vào lô ghế của mình.
Phương Tịch nhìn từng lô ghế ở tầng hai, lại nhìn xuống chỗ ngồi ở đại sảnh bán đấu giá tầng một, nhưng không tìm được Nguyễn Tinh Linh.
Bởi vì có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ ở, hắn không thể tùy tiện phóng thần thức ra tìm kiếm.
“Đại khái là ngụy trang, hoặc ở trong lô ghế?”
Phương Tịch dựa vào ghế mềm, vẻ mặt tương đối thả lỏng, lẳng lặng chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.
...
Ầm!
Theo tiếng chiêng vang lên, hội đấu giá lớn lần này vẫn do Âu Dương Chấn chủ trì.
Hắn mặc pháp bào phi thân lên đài, pháp lực càng thâm sâu khó lường hơn, ánh mắt quét qua tất cả mọi người ở đó:
- Hoan nghênh các vị tới tham gia hội đấu giá lớn lần này. Món đồ đấu giá thứ nhất là...
Phương Tịch nhìn món đồ đấu giá bên dưới và ngáp một cái.
Món đồ thứ nhất được đưa ra đấu giá là một món phi kiếm linh khí trung phẩm, các phương diện thuộc tính đều tương đối không tệ.
Nhưng hắn đã có linh khí công kích, đồng thời hôm nay chuẩn bị linh thạch không nhiều, hắn muốn giữ lại để mua linh khí phòng ngự.
So với mười năm trước, quy mô và trân phẩm trong hội đấu giá lớn lần này cũng không khác nhiều.
Phương Tịch thậm chí còn nhìn thấy một quyển truyền luyện khí thừa cấp hai!
Đáng tiếc, thiên phú của hắn ở trên phương diện luyện rất kém, cũng lười đấu giá.
Không chỉ là luyện khí, ngọc giản truyền thừa chế phù cấp hai do Trần Bình tặng cho hắn còn đang nằm phủ bụi trong túi trữ vật đấy!
Bây giờ, hắn tập trung tất cả tinh lực vào thuật khôi lỗi và trận pháp, luyện đan, mỗi ngày còn phải tu luyện, thực sự không tìm ra thời gian rảnh.
- Món đồ đấu giá tiếp theo là... linh khí phòng ngự trung phẩm... Ngũ Hành Thuẫn Giáp!
Không biết qua bao lâu, giọng nói hùng hậu của Âu Dương Chấn lập tức khiến cho Phương Tịch hứng thú.