Rất nhiều tu sĩ Luyện Khí nhìn cảnh tượng này, đều há hốc mồm, sau đó không ngừng vội vàng mở ra trận pháp bảo toàn tính mạng.
Ở trong cuộc chiến Trúc Cơ, bọn họ có thể bảo vệ được mạng nhỏ mình đã tốt lắm rồi.
Trên thực tế, vừa rồi Nguyễn Tinh Linh tiện tay phát ra tiếng tỳ bà, đã khiến rất nhiều tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ hôn mê.
- Tốt... Không ngờ ngươi ngoại trừ thành Trúc Cơ, còn sớm chuẩn bị linh khí, bản tọa đúng là đã đánh giá thấp về ngươi.
Đối diện Nguyễn Tinh Linh là một người mặc áo đen đang chắp tay sau lưng. Hắn đứng thẳng ở trên một đám mây đen, bên thắt lưng thắt đai lưng màu vàng, giọng điệu kỳ lạ.
- Tư Đồ Gia ngươi quá khen, bất kỳ tu sĩ nào làm giao dịch với ma tu các ngươi, dù sao cũng phải giữ lại một thủ đoạn.
Nguyễn Tinh Linh ôm tỳ bà bạch ngọc, ngón tay gẩy nhẹ.
Âm thanh giống như từng hạt châu lớn nhỏ rơi xuống mâm ngọc, vô số sóng âm giống như lưỡi dao sắc bén cắt qua bóng tối xung quanh.
- Ngang!
Một Phi Cương mặc bộ giáp tối đen, da mục nát giống như bị đẩy từ trong bóng tối ra, trên thân hiện ra từng vết thương, giống như bị lưỡi dao vô hình nào đó rạch qua vậy.
Răng nanh của nó thò ra, mắt màu như máu nhìn về phía Nguyễn Tinh Linh phát ra một tiếng rít gào giống như thị uy.
- Nữ hài tốt, ngươi làm sao nhận ra được bản tọa?
Tay Tư Đồ Gia bấm pháp quyết, đón Phi Cương tới bên cạnh, hứng thú hỏi.
- Tiểu nữ tử bất tài có thể nhớ rõ giọng nói của bất kỳ người nào... Cho dù ngươi cố ý thay đổi giọng điệu, nhưng âm sắc vẫn khiến người ta có ký ức mới mẻ. Dù sao, trước đây ngươi là một trong mấy người có khả năng đột phá Trúc Cơ nhất trong Tư Đồ gia...
Nguyễn Tinh Linh cười duyên, tay ngọc bắn liên tục, sóng âm vô hình tạo thành phi nhận không ngừng bắn ra.
Tư Đồ Gia trốn ở sau lưng Phi Cương, xem con luyện thi này làm tấm lá chắn.
Phi Cương da dày thịt béo, cho dù bị cắt qua, vẫn có thể nhanh chóng hồi phục lại.
- Không tệ, không tệ... Bản tọa thật sự có chút không nỡ.
Tư Đồ Gia cười quái dị, hai tay chà xát, một ngọn lửa màu đen cháy lên, bên trong phát ra tiếng nổ giống như tiếng sấm sét.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay, lại có ngọn lửa màu đen hóa thành con chim kỳ lạ, tản ra sóng pháp lực mạnh mẽ đánh về phía Nguyễn Tinh Linh.
Con chim kỳ lạ còn chưa bay tới, nhiệt độ cao nóng hừng hực đã muốn làm tóc của Nguyễn Tinh Linh quăn lại.
Sắc mặt nàng thoáng thay đổi, lấy ra một lá phù màu lam.
Sau khi nàng kích hoạt, phạm vi mấy trăm thước dường như đều rơi vào trong cảnh trời đông giá rét, nhiệt độ không khí giảm mạnh, có băng lạnh sinh thành, hóa thành một bức tường băng dày!
- Tường băng không có khả năng chống đỡ được Ma Hỏa của bản tọa đâu... Nhanh!
Tay Tư Đồ Gia bấm pháp quyết, mỏ Hỏa Diễm Quái Điểu màu đen mổ về phía tường băng!
Xèo!
Trung tâm tường băng cực lớn lập tức bị đốt thủng một lỗ!
Nguyễn Tinh Linh chợt biến sắc, điên cuồng rót pháp lực vào trong tỳ bà, phát ra một tiếng ngân.
Một gợn sóng vô hình bổ qua Hỏa Điểu màu đen, cắt nó thành hai đoạn.
- Nói thật, ngươi thật sự vượt quá dự đoán của bản tọa. Ngươi vừa Trúc Cơ đã có lực chiến đấu như thế, sau này còn cao đến đâu nữa?
Tư Đồ Gia bỗng nhiên cười dữ tợn, hai tay bấm quyết:
- Huyết Chú Hiện!
Nguyễn Tinh Linh biến sắc, pháp lực trong cơ thể liên tục dao động, trên thân hiện ra hoa văn màu máu!
- Nếu trước đây ngươi tiếp nhận sự giúp đỡ của chúng ta, hẳn phải biết được ngày hôm nay... phải trả!
Tư Đồ Gia huýt sáo một tiếng, Phi Cương cấp hai bên cạnh lại nhào tới, móng vuốt sắc bén vồ về phía Nguyễn Tinh Linh.
Vù!
Trảo cương thi màu đen vồ hụt vào một ảo ảnh.
- Huyễn Thân Phù? Không thể nào... không ngờ nàng có thể thoát khỏi Huyết Chú Tâm Ấn của bản tọa?
Tư Đồ Gia hoảng sợ biến sắc, cẩn thận cảm ứng:
- Không đúng... Chỉ thoát khỏi một phần, ở bên kia!
Hắn hóa thành một đường ánh sáng màu đen điên cuồng đuổi theo về hướng đông.
Cách đó không xa, Nguyễn Tinh Linh ôm tỳ bà, mái tóc bay phất phới giống như Đôn Hoàng bay trên trời, hai bên một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã lướt qua mười mấy dặm...
- Tới rồi!
Phương Tịch ngửa cổ uống cạn bình rượu, sau đó đi ra khỏi nhà.
Hải Đại Quý bị động tĩnh ở Kính Nguyệt Hồ làm cho giật mình tỉnh giấc. Hắn đi ra kiểm tra thì nhìn thấy Phương Tịch. Hắn cảm thấy khó tin, dụi mắt:
- Lão gia... sao ngài ở đây?
- Không phải chuyện của ngươi, mau chạy thoát thân đi...
Phương Tịch ném bình rượu, một pháp lực màu xanh hình thành bàn tay to nắm lấy Hải Đại Quý, ném hắn xuống vách núi.
Ọc ọc...
Hải Đại Quý kêu thảm một tiếng, lại rơi vào trong hồ nước.
Sau khi lo liệu xong chuyện nhỏ này, Phương Tịch lấy ra Kim Giao Tiễn và Ngũ Hành Thuẫn Giáp, lẳng lặng chờ đợi.
Trong nháy mắt, Nguyễn Tinh Linh giống như tiên nữ hạ xuống Phỉ Thúy Nhai, khóe miệng rỉ máu, trên thân còn có hình dáng cấm chế lưới máu.