Nguyễn Tinh Linh nói.
- Đêm qua, ngoại trừ Yêu Vương còn có số lượng lớn yêu thú cấp hai rơi vào cạm bẫy và bị giết chết... Lần này, Bạch Trạch Tiên Thành ta thắng lớn, ít ngày nữa có thể giải quyết được thú triều...
Nguyễn Tinh Linh vừa nói vừa nhìn vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ của Phương Tịch, không khỏi tò mò:
- Phương huynh đang suy nghĩ chuyện gì?
- A, ta đang suy nghĩ xem nên phân chia chiến lợi phẩm thế nào... yêu đan cấp ba đấy. Nó đủ để xuất hiện một vị Giả Đan chân nhân.
Phương Tịch cười nói:
- Chắc hẳn vị Khương lão tổ kia kéo lê thân thể hấp hối tới trợ giúp, đại khái cũng vì viên yêu đan cấp ba này?
Bên trong Huyền Thiên Tông hiển nhiên có không ít tu sĩ Trúc Cơ viên mãn.
Chắc hẳn không lâu sau đó, trong Huyền Thiên Tông sẽ xuất hiện một tu sĩ Giả Đan.
“Truyền thừa có trật tự như vậy, lại có Hám Địa Đại Trận ở trong tay... sau khi thú triều trôi qua, tu tiên giới Việt Quốc còn lâu mới có thể bình yên.”
Trong mắt Phương Tịch lóe lên sự u ám.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Tu tiên giả báo thù, vậy chính là trăm năm nghìn năm cũng không muộn!
Người bị ghi vào sổ trước đây, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đưa bọn họ lên Tây Thiên, sau đó tới trên mộ phần của bọn họ nhảy múa, tiện thể lại bắt nạt tử tôn đồ đệ của bọn họ... Vẫn có lời!
Mấy tháng sau, Bạch Trạch Tiên Thành dần dần hồi phục lại cảnh tượng ồn ào náo nhiệt ngày trước.
Đối với tu sĩ, chết là chuyện bình thường. Chỉ cần Bạch Trạch Tiên Thành còn xuất hiện Trúc Cơ Đan, không lâu sau sẽ có càng nhiều tán tu từ ba nước lao tới, hình thành tầng dưới cùng Bạch Trạch Tiên Thành.
Bạch Phong Sơn không sai hẹn, sau cuộc chiến bắt đầu trả công, còn khiến cho mỗi tu sĩ tham gia vào cuộc chiến vẫn may mắn sống sót đều vui vẻ ra mặt.
Trong sự vui mừng này chỉ có duy nhất vài nhân tố ngoài ý muốn.
Đó chính là nhóm tu sĩ nhìn thấy Bạch Trạch Tiên Thành suy yếu, vứt bỏ quá nhiều tài sản, sau đó vận dụng các loại thủ đoạn tìm đường chạy.
Đến lúc này, bọn họ không ngừng kêu khổ, biết vậy chẳng làm.
Ở Đào Hoa Các.
- Hừ, người kia lại quỳ ở bên ngoài khóc lúc ầm ĩ, đúng là đáng ghét!
Kim Linh từ ngoài cửa trở về, trên gương mặt đầy vẻ buồn bực.
- Là Đông Môn Anh kia à?
Vi Nhất Tịch cũng lộ vẻ chán ghét.
Trước đây, Đông Môn Anh này tới cửa muốn bán cửa hàng, Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh đã thật sự lấy ra chiến công mua.
Sau đó, có người nói người này nợ bên ngoài không ít, cuối cùng gom đủ mười nghìn chiến công đổi một viên Trúc Cơ Đan.
Thế nhưng chuyện sau đó lại không ổn.
Bạch Trạch Tiên Thành vẫn còn, không bị thú triều phá hủy!
Ngoài ra, Đông Môn Anh ăn vào Trúc Cơ Đan, bế quan ba tháng nhưng vẫn Trúc Cơ thất bại!
Kể từ đó, hắn thiếu chút nữa bị người của Đông Môn gia ép chết!
Người này rơi vào cùng đường, chỉ có thể tới quỳ ở Đào Hoa Các cầu xin, hy vọng Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh có thể trả cửa hàng lại cho hắn.
Dù sao, trước đây lúc mua, Phương Tịch đã bảo Đông Môn Anh đi tới Bạch Phong Sơn sang tên, bây giờ Đan Khí Các kia thật sự không liên quan tới đối phương.
- Thì ra là thế...
Phương Tịch vừa bế quan đi ra, nghe đến đó thì cảm thấy thú vị, đi ra khỏi Đào Hoa Các.
Chỉ thấy tóc Đông Môn Anh tự nhiên bạc trắng, quỳ gối ở bên đường.
Hắn nhìn thấy Phương Tịch đi ra, lập tức liên tục dập đầu:
- Thượng tu... Vẫn mong thượng tu thương hại, trả tổ nghiệp lại cho Đông Môn gia...
- Ừ, Trúc Cơ thất bại, khí huyết giảm sút, ngay cả tu vi cũng rơi xuống Luyện Khí trung kỳ...
Trúc Cơ Đan chỉ có thể bảo đảm Trúc Cơ thất bại không chết, còn các loại di chứng tổn hao nguyên khí vẫn có.
Đông Môn Anh này dường như có giảm hơi nhiều.
Phương Tịch thản nhiên đánh giá một câu, lại nghe thấy Đông Môn Anh nói vậy thì tức giận cười ngược:
- Trước đây ngươi bán sạch sản nghiệp tổ tiên để mua Trúc Cơ Đan... Chẳng lẽ là ta ép ngươi sao?
- Ngươi tin nhầm lời đồn, hoặc nói là... ngươi mượn lời đồn ép Đông Môn gia đồng ý bán sạch sản nghiệp tổ tiên, sau đó liều mạng đột phá Trúc Cơ... Bất luận về sau Bạch Trạch Tiên Thành suy vong hay ngươi Trúc Cơ thành công, chỉ cần một trong hai điều thành công, ngươi đều thắng... Hết lần này tới lần khác, hai chuyện đều không xảy ra. Bây giờ ngươi lại tới đây khóc cầu, có ích lợi gì chứ?
- Tiền bối...
Đông Môn Anh còn muốn nói nữa, lại nghe Phương Tịch lạnh lùng nói:
- Còn nữa, mặc dù ngươi quỳ, lại có lấy chết uy hiếp, ngươi thật sự tưởng Trúc Cơ có thể chịu sỉ nhục sao? Cho dù tiên thành có quy định của tiên thành, không được đấu pháp ở bên trong, nhưng ngươi bán sạch sản nghiệp tổ tiên, ruồng bỏ Bạch Trạch Tiên Thành, cho dù ngươi quỳ chết ở Đào Hoa Các hoặc dưới Bạch Phong Sơn, ngươi xem có ai sẽ ra tay vì ngươi?
- Nói rất hay!
Theo giọng nói vang lên, một con Vũ Xà sáu cánh từ trên bầu trời hạ xuống.
Theo đó, còn có một bàn tay pháp lực lớn.