Hắn lộ ra chân thân Võ Thần khổng lồ, móng tay của người khổng lồ sắc bén, mỗi lần cào xuống, trên mặt đất đều sẽ hiện ra một hố sâu cực lớn.
- Đồ nhát gan...
Vị Võ Thần này tên là Thạch Tà, hắn đã từng là một vị Tông Sư tà đạo, về sau nghe nói Võ Thần xuất thế, hắn phản bội tông môn, giết sư phụ, sư nương, sư huynh, sư muội... một mình gia nhập Võ Thần Môn, đồng thời lập công rất nhanh, đổi đại đan đột phá.
Lúc này, hai mắt Thạch Tà có màu đỏ tươi, thao túng thân thể Võ Thần không ngừng đào máu thịt, mặc cho máu chảy không ngừng xuất hiện và ngập hai chân hắn...
- Ha ha... Giết... con đường Võ Thần chỉ có một chữ giết!
Ánh mắt Thạch Tà càng lúc càng khủng khiếp, cũng càng lúc càng điên cuồng.
Trong phút chốc, hắn hoảng sợ phát hiện mình không có cách nào nhúc nhích.
Hắn cúi đầu xuống nhìn hai chân, chỉ thấy trên chân chẳng biết đã sinh ra vô số xúc tu từ lúc nào, chúng giống như rễ cây đâm thật sâu vào trong mặt đất máu thịt.
Thậm chí, những cái rễ cây này còn đang leo dọc theo bắp đùi của hắn, không ngừng leo lên trên trong ngực, hai cánh tay...
- Bí kỹ, Thiên Âm Thắng Tà!
Con ngươi của hắn u ám, lại muốn bạo phát khí huyết. Nhưng hắn phát hiện hai cánh tay đều trở nên cứng đờ, trên mặt không khỏi hiện ra sự khủng hoảng.
Ở trước mặt Thạch Tà chẳng biết đã xuất hiện thêm một bóng người từ bao giờ, đó là ác mộng trong lòng hắn, vị tiểu sư muội kia.
- Sư... huynh...
Bóng người kia chậm rãi hiện ra, hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu, từ trong thất khiếu thò ra dây leo...
- A a!
Thạch Tà hét thảm.
Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện ra mình đã bị một gốc cổ thụ bao quanh từ bao giờ, chỉ có gương mặt miễn cưỡng thông qua hốc cây hiện ra bên ngoài...
...
- Không có suy nghĩ, không có cách nào không có ý niệm...
Trong một không gian khác, một Võ Thần đầu trọc đang ngồi xếp bằng, mặc cho xung quanh xuất hiện các loại tâm ma mộng yểm vẫn bất động.
- Ma là quy tắc tập trung hóa... Ở chỗ này, không thể nghe, không thể nhìn, không thể nghĩ...
Người này chính là Đại Giác hòa thượng, một vị Đại Tông Sư của Thiền Môn, về sau gia nhập Võ Thần Môn và trở thành Võ Thần.
Toàn thân thiện công đã sớm đến đạt tới cảnh giới gió thổi cờ bay tâm bất động!
Mặc cho xung quanh hiện ra Mộng Yểm, có dây leo bò lên đầu gối của hắn, hắn vẫn chắp hai tay trước ngực, duy trì trạng thái niệm kinh tụng văn.
Dần dần, thân thể của hắn hòa vào thảm nấm máu thịt, chậm rãi biến mất...
- Không sai, cuối cùng đã đi ra.
Trong vòm trời u ám, Đại Giác hòa thượng mở hai mắt ra, tâm thiền định vẫn hoàn toàn không dao động:
- Ma quả nhiên nguy hiểm đáng sợ nhiều hơn yêu, hy vọng môn chủ có thể bình yên vô sự...
- Các Võ Thần của Võ Thần Môn nhanh chóng lui lại!
Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên, Đại Giác hòa thượng nhìn lại, chỉ thấy đến môn chủ giẫm trên một thanh phi kiếm, trong ánh sáng màu xanh lập lòe, bầu trời bị chém rách một lỗ lớn, hiện ra ánh nắng bên ngoài.
- Tuân theo pháp chỉ!
Hắn chắp hai tay trước ngực và hiện ra thân vàng, hai cánh vỗ nhẹ, lập tức bay ra ngoài khe nứt, nhìn thấy mặt trời bên ngoài.
Chỉ là ánh mặt trời kia tại sao có thể kèm theo từng tia màu đỏ?
- Không... Không tốt...
Đại Giác hòa thượng đột nhiên mở hai mắt ra, phát hiện mình đã biến thành một gốc cây... Cây?
- Hóa ra... bần tăng vẫn chưa đi ra khỏi tâm ma...
Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười khổ, dường như lại trở về thời kỳ còn là tiểu hòa thượng mới xuất gia, hỏi lão trụ trì:
- Sư phụ, phạm là vật gì?
- Phạm là thánh cảm thấy, phạm và ta hợp nhất chính là bí mật vô thượng...
Lão trụ trì chắp hai tay lại trước ngực trả lời.
- Phạm và ta hợp nhất, phạm và ta giống như một... giống như một giấc mơ...
Đại Giác hòa thượng hoàn toàn hiểu ra, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
...
- Đồng hóa sao?
Phương Tịch nhìn thấy một vị Võ Thần trước mặt.
Người này chẳng biết tại sao tự nhiên dung hợp với một gốc cổ thụ, máu thịt và thực vật dung hợp, lại mang theo một loại cảm giác hòa hợp và hoàn mỹ một cách kỳ quái.
- Đúng là quỷ dị...
- Đáng tiếc... Cho dù lực lượng của ma có tốt, ta cũng chỉ đi theo con đường Tiên đạo!
Hắn cười lạnh, rót pháp lực vào trong Thanh Hòa Kiếm.
Vù!
Thanh Hòa Kiếm như rồng, bắn ra một ánh kiếm màu vàng dài mười mấy trượng xanh, chỉ là vừa chém xuống.
Trong thiên địa giống như nứt ra một khe hở, người cây ở đối diện Phương Tịch lập tức bị xé rách từ bên trong.
- Nơi này nguy hiểm, xem ra ta phải sớm vận dụng lá bài tẩy.
Phương Tịch đã chuẩn bị vận dụng Hám Địa Đại Trận!
Thậm chí, nếu như Hám Địa Đại Trận mất đi hiệu lực, cùng lắm hắn trực tiếp chạy trốn về Nam Hoang, chờ đến khi Yêu Ma Thụ rời đi mới quay về.
Hắn đã cảm giác được không gian kỳ dị này hình như có thể dụ ra tâm ma của tu sĩ!