Xôn xao!
Tất cả khôi lỗi gỗ hiện lên, hai mắt bọn họ đều thất thần, từ trong thất khiếu có rễ chui ra.
Năm đó, hắn muốn chế luyện Trúc Cơ Đan đã đánh chết các loại Yêu Vương, nguyên liệu đã gần như tiêu hao hết.
Nhưng về sau để Vi Nhất Tịch Trúc Cơ cùng với Thái Tuế thăng cấp, hắn lại đi tới Đại Lương Thế Giới kiếm yêu đan lần thứ hai.
Mỗi yêu đan bị lấy ra đều đại biểu cho ít nhất mấy con yêu thú cấp hai mất mạng!
Đây là thành lập ở trên tiền đề Yêu Vương ở Đại Lương Thế Giới có thiên phú dị bẩm, xác suất ra hàng tương đối cao!
Bởi vậy, trong tay Phương Tịch lại tích góp được không ít nguyên liệu yêu thú cấp hai.
Hắn chắp chắp vá vá lại có thể lôi ra quân đoàn gần ba mươi con khôi lỗi cấp hai, trong đó bảy con khôi lỗi chủ chiến, hai mươi ba con khác đều thông qua Yêu Ma Thụ gián tiếp khống chế, hành động cứng nhắc không linh hoạt.
Ừ, trong một đám hình thú còn có hai khôi lỗi Tống Thanh và Hóa Hạc đeo mặt nạ dây leo, giống như ngoại tộc lẩn vào trong bầy sói.
Tê tê!
Một con trăn lớn có vết thương đang sợ ở giữa người đang thè lưỡi, bỗng nhiên bị dây leo trên Yêu Ma Thụ rũ xuống bắt lấy, treo giữa không trung.
Tiếp đó, là một con yêu thú lông đỏ rực, giống như sư tử...
Con thứ ba, con thứ tư...
Tổng cộng hai mươi ba con khôi lỗi bị treo ở dưới Yêu Ma Thụ. Nếu có tu sĩ nhìn từ bên ngoài vào, thấy cảnh tượng này, đủ khiến bọn họ run rẩy.
Chẳng qua, tất cả những điều này đã bị Phương Tịch lợi dụng Cửu U Huyền Mộc Đại Trận che giấu. Nếu nhìn từ trên Long Ngư Đảo, tối đa chỉ nhìn thấy tán cây Yêu Ma Thụ, hoàn toàn không nhìn thấy rõ thân cây cùng với dây leo.
Còn nếu nhìn từ trên không trung bên ngoài sẽ phát hiện có một trận pháp giống như bát lớn màu tro úp ngược, bao phủ cả Long Ngư Đảo!
- Ừ, sau khi tự thành thiên địa một phương, còn phải mỗi ngày mở ra hư không nào đó, tiếp nhận ánh sáng nhật nguyệt... Hơi phiền phức.
Phương Tịch có vẻ ngẫm nghĩ:
- Theo lời đồn đại, bên trong động thiên phúc địa thật sự đều tự thành một khối, có mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao và linh khí, vạn vật hình thành tuần hoàn... Ta còn cách bước này xa lắm.
- Tự thành một giới, cũng có thể được gọi là Địa Tiên một phương?
- Vừa vào trong giới, vạn pháp bất xâm, nhân quả đều có?
- Chà... Quả nhiên ta vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn.
Phương Tịch rút thần thức về, nhìn hơn hai mươi con khôi lỗi với vẻ ngẫm nghĩ.
Hắn đi theo đạo khôi lỗi gỗ, xét về thao túng số lượng vượt xa Khôi Lỗi Sư bình thường.
Nói một cách nghiêm túc, khống chế khôi lỗi cũng không phải là hắn mà là Yêu Ma Thụ!
Chỉ có bảy con khôi lỗi chủ chiến bị hắn đánh vào ý niệm thần thức mới thật sự do hắn điều khiển.
- Chỉ có những khôi lỗi cấp hai này bảo vệ bản thể của Yêu Ma Thụ, lực lượng vẫn chưa đủ... Dù sao chúng quá mức cứng nhắc và không linh hoạt...
- Chà... Muốn cho một thân cây có suy nghĩ linh hoạt thật khó.
Phương Tịch thấy buồn cười.
Hắn nhìn những khôi lỗi này, trong mắt cháy lên ngọn lửa tham vọng:
- Ý nghĩ lợi dụng khôi lỗi tạo thành chiến trận chắc hẳn có thể thực hiện được...
Phương Tịch nhớ lại Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận… cấp ba của Tống gia!
- Nếu phá một phần trận này, để tất cả yêu thú cấp hai làm mắt trận, tập hợp lực lượng của ba mươi con khôi lỗi... chắc hẳn có thể bố trí ra một phần trận pháp, gọi ra Thiên Lang Hư Ảnh...
- Chỉ là trong đó còn có rất nhiều điều khó xử lý, ví dụ như chế luyện cờ trận và trận bàn cấp ba... Cùng với thăm dò bày trận di động trong đó...
- Chẳng qua, nếu chỉ để bảo vệ, ngược lại không cần di động, chỉ cần có thể kích hoạt cờ trận là được...
- Đến lúc đó, Cửu U Huyền Mộc Đại Trận bảo vệ Long Ngư Đảo, cho dù có lão tổ Kết Đan cố xông vào cũng có Thiên Lang Khiếu Nguyệt Đại Trận chào đón... Có lẽ phối hợp với Cấm Đoạn Đại Trận có thể giữ đối phương lại?
- Xét về chiến đấu phòng ngự, Trận Pháp Sư quả nhiên quá phạm quy... Không đúng, là ta quá phạm quy.
- Ở trong Việt Quốc có rất ít người có trận pháp mạnh hơn ta, có thể có người có khôi lỗi mạnh hơn ta... Nhưng xét về kết hợp trận pháp và khôi lỗi có thể mạnh hơn ta thì không có.
- Những Khôi Lỗi Sư cấp hai không có khả năng điều khiển nhiều khôi lỗi cấp hai như vậy, thần thức hoàn toàn không đủ, đổi lại thành Khôi Lỗi Sư cấp ba tới cũng không khác lắm...
- Phù... Trồng cây lâu như vậy, ta cuối cùng đã an tâm rồi.
Phương Tịch mỉm cười.
Vào thời điểm một trăm tuổi, hắn cuối cùng cũng có một cơ nghiệp yên ổn ở Việt Quốc.
Còn là loại cho dù Huyền Thiên Tông cũng không có cách nào cướp đi được!
- Quả nhiên... Trồng cây đến cuối cùng, cái gì cần đều có?
- Bây giờ, Trúc Cơ viên mãn đã không tính là gì đối với ta, chỉ còn lại có bình cảnh Kết Đan...
Phương Tịch nhìn về phía Phong Diệp Đảo, xoa cằm.
Lần này mở tiệc mừng thọ một trăm tuổi, hắn không tính làm lớn, chỉ mời ba tới năm bằng hữu tốt tới thưởng thức món ngon linh mễ là được.
Cũng không biết... Nguyễn Tinh Linh có tới hay không?