Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 504 - Chương 504 - Thiên Lang Khiếu Nguyệt 2

Chương 504 - Thiên Lang Khiếu Nguyệt 2
Chương 504 - Thiên Lang Khiếu Nguyệt 2

“Xem ra... Người này thật sự là một vị Trận Pháp Sư, hắn còn che giấu tu vi... Việc cấp bách bây giờ là muốn tấn công bất ngờ bắt lấy người này!”

Ánh sáng màu lam trong mắt Càn Tân Tử bùng lên, giống như nhìn thấu mỗi đường tấn công tiếp theo của Kim Giao Tiễn, lợi dụng Lục Bác Lệnh thành thạo ngăn cản.

Không chỉ có vậy, hắn còn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái cái đèn màu xanh, lấy linh lực thiêu đốt bấc đèn.

Theo ngọn lửa thiêu đốt, một hồn phách bán trong suốt lại hiện lên ở trên bấc đèn, không ngừng lớn lên... Hóa thành yêu hồn của một con đầu hổ thân ưng.

Cái đèn cổ bằng đồng này không ngờ cũng là một món dị bảo! Có thể khống chế được hồn phách của yêu thú!

Từ khí tức của con dị thú này có thể thấy được, nó tuyệt đối đã bước vào trình độ cấp hai!

Gào gào!

Con đầu hổ thân chim này phát ra một tiếng rít gào, có phong nhận màu xanh hình thành, đột nhiên bắn về phía Phương Tịch.

Keng keng keng!

Rất nhiều phong nhận rơi vào trên Tử Uẩn Trạc, thậm chí không để lại một dấu vết nào.

- Vòng tay này... trông rất quen mắt!

Càn Tân Tử đang muốn cẩn thận nhìn rõ thì vẻ mặt thoáng biến đổi, trán giống như bị mũi kim vô hình đâm trúng, đầu đau như muốn nứt ra.

Lục Bác Lệnh bị Kim Giao Tiễn điên cuồng kéo lại, sau khi mất đi thần thức của chủ nhân thao túng, nó bỗng nhiên lảo đảo.

Tiếp theo, một ánh đao hiện lên trong không trung.

- A!

Càn Tân Tử kêu thảm một tiếng và nhanh chóng lùi về phía sau, trước ngực đã xuất hiện thêm một vết thương không ngừng chảy máu.

Hắn nhìn lại, chỉ thấy trong hư không hình như có vật trong suốt đang chuyển động, tiếp theo lộ ra một màu xanh, không ngờ đó là một con yêu trùng cùng loại với bọ ngựa, trên lưỡi đao của nó còn dính mấy vết máu.

“Không có khí tức sinh mạng, là khôi lỗi cấp hai!”

Càn Tân Tử trợn trừng mắt: Người kia còn là Khôi Lỗi Sư cấp hai? Sao có thể như vậy được?”

Một tu sĩ có thể tinh thông luyện đan và chế tạo phù đã rất giỏi rồi.

Kết quả, hắn còn có thể bày trận, còn có thể khống chế khôi lỗi...

Quả thật chính là... quái vật!

Phương Tịch lười để ý tới tiếng kêu ầm ĩ của người này. Sở dĩ hắn giữ lại người này vì coi trọng tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn, vừa lúc có thể lần lượt thử thủ đoạn của mình.

Dù sao người này đã rơi vào trong Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, hắn còn có thể chạy thoát được sao?

Rắc!

Hắn nắm chặt nắm đấm của mình, từ chỗ khớp xương phát ra tiếng kêu như rang lạc:

- Xem như ngươi không may. Tâm trạng của ta hôm nay rất tệ... Ta đang cần một bao cát.

Ầm ầm!

Phương Tịch còn chưa nói dứt lời, một người khổng lồ màu đỏ sậm cao hơn chín trượng đã đứng sau lưng hắn.

Theo hắn ra tay, người khổng lồ cũng làm ra động tác tương tự.

Một bàn tay khổng lồ giống như che trời lấp đất hạ xuống đỉnh đầu của Càn Tân Tử.

Càn Tân Tử nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt không khỏi hiện ra sự tuyệt vọng...

...

- Chuyện gì xảy ra vậy? Lão đại?

Trên linh thuyền, Lệ Không và Lệ Lôi ngơ ngác nhìn nhau.

- Ta nhìn trận pháp này hơi kỳ lạ, không bằng... chúng ta rời đi trước?

Giọng nói Lệ Lôi trong kèm theo sự run rẩy.

Trận pháp này đột nhiên di chuyển người đi, sao giống với khả năng di chuyển hư không của Cấm Đoạn Đại Trận cấp ba trong lời đồn đại vậy?

Chẳng lẽ, bọn họ không phải trúng phải huyễn thuật mà thật sự bị nhốt ở trong trận pháp cấp ba?

Chẳng qua, sao có thể như vậy được?

Hai vị tu sĩ Trúc Cơ dẫn theo một nhóm Luyện Khí hậu kỳ lo sợ bất an, khống chế linh thuyền không ngừng bay về hướng khác trong không gian tối đen.

Thế nhưng... Bọn họ cảm giác mình có thể bay qua mười Long Ngư Đảo, bóng tối phía trước lại dường như không có điểm cuối.

Một loại sợ hãi khó tả giống như móng vuốt sắc bén của yêu thú hung hăng bóp chặt trái tim của mỗi vị tu sĩ.

...

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Tiếng chấn động lớn ở không ngừng vang vọng bên trong không gian máu thịt.

Phương Tịch thu lại nắm đấm, nhìn máu thịt dính ở phía trên, tùy tiện lau qua một lúc.

Trong hố lớn trên mặt đất chỉ còn lại có một thi thể huyết nhục be bét.

Cho dù Càn Tân Tử đã thăng cấp Trúc Cơ trung kỳ, đồng thời từng dịch cân tẩy tủy, nhưng cơ thể vẫn quá yếu so với Võ Thần.

- Cuối cùng cũng trút ra được buồn bực.

Hắn bĩu môi, cầm lấy túi trữ vật của Càn Tân Tử tùy ý kiểm tra một lúc:

- Ừ? Không ít đồ đâu... Còn có rất nhiều Thiên Tằm Tơ. Chẳng lẽ đám phỉ tu trước đó cướp U Nguyệt Phường thị chính là đám người này?

- Lãng phí, quá lãng phí... Đánh thành thịt vụn lại không có cách nào chế tạo Nhân Khôi Lỗi.

Suy nghĩ theo nguyên tắc không lãng phí, Phương Tịch thao tác trận pháp di chuyển thi thể của Càn Tân Tử tới dưới Yêu Ma Thụ, biến hắn thành chất phân bón tẩm bổ cho bộ rễ.

Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ hóa thành máu thịt phân bón, khiến Yêu Ma Thụ cũng phát ra cảm xúc vui mừng khôn xiết, căn bản nó chưa từng hưởng thụ qua vật tốt như vậy.

Bình Luận (0)
Comment