- Đáng tiếc... Ta không thể nhận được Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Thông, bằng không một khi tu luyện nhập môn, Hóa Thần cũng chưa chắc có thể làm gì được ta!
- Cuối cùng ta đã có chút cảm giác an toàn rồi...
Hắn nhắm mắt cảm ứng một lúc:
- Lần này ta đột phá Nguyên Anh, thọ nguyên tăng thêm bảy trăm năm mươi năm... Cộng thêm lúc trước, thọ nguyên đạt đến khoảng ba nghìn tuổi... bây giờ ta mới ba trăm lẻ một tuổi.
- Đáng tiếc... Nói chung, thiên tài chân chính đều ngưng tụ Nguyên Anh vào khoảng hai trăm tuổi mới được cho rằng có hi vọng Hóa Thần. Chỉ cần không ngã xuống, bình thường trước khi thọ nguyên hết, bọn họ cơ bản đều có thể đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ...
- Ta ba trăm tuổi ngưng tụ ra Nguyên Anh, chỉ có thể tính là cấp trên trung bình trong tu sĩ Nguyên Anh...
Sau khi cảm nhận Nguyên Anh trong cơ thể hoàn toàn được củng cố, Phương Tịch không ngồi xếp bằng nữa mà thả thần thức của bản thân ra.
Ầm ầm!
Một thần thức khủng khiếp được phóng ra ngoài, tất cả mọi thứ trong vòng trăm dặm đều hiện rõ ở trước mắt hắn, giống như lật bàn tay xem hoa tay vậy.
trên linh hạm bỏ neo ở hồ nước sát ngoài Phỉ Thúy Đảo.
- Điều này...
Vệ Trường Sinh đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở hai mắt, cảm nhận được một thần thức khủng khiếp đang quét ngang qua.
Cảm giác vô cùng mạnh mẽ lại không hề kiêng nể này khiến hắn không khỏi so sánh với thái thượng trưởng lão trong tông môn nhà mình, tiếp theo cho ra một kết luận đáng sợ:
“Ở trên phương diện thần thức, lão tổ hình như còn không đáng sợ bằng Long Ngư Đảo Chủ...”
- Trường Sinh sư huynh!
Ánh sáng lóe lên, Thiết sư huynh và Sư muội Kết Đan sơ kỳ cùng đi đến, trên mặt bọn họ lộ ra sự hoang mang.
- Các ngươi cũng cảm nhận được à?
Vệ Trường Sinh đứng lên:
- Xem ra vị kia đã xuất quan, không lâu nữa sẽ triệu kiến chúng ta.
Hắn đi tới trên sàn thuyền, chỉ thấy đến trong hồ gần đó đã tập trung không ít tu sĩ.
Trong đó chỉ lác đác không có mấy người Kết Đan.
Trong đó có cả Trương Trúc Thịnh của Huyền Thiên Tông, trên gương mặt hắn đầy vẻ lo lắng bất an.
Đúng lúc này, một giọng nói cực lớn vang lên bên tai mỗi vị tu tiên giả gần đó, đầy uy nghiêm và ý chí khiến cho rất nhiều tiểu tu Luyện Khí thậm chí đứng không vững, rơi thẳng vào trong hồ:
- Người từ Giả Đan trở lên tới Trường Thanh Điện gặp bản tọa!
- Tuân theo pháp chỉ của chân quân!
Ba người Vệ Trường Sinh vội vàng khom người thi lễ. Lúc này, bọn họ mới dám hóa thành luồng ánh sáng bước lên địa giới của Phỉ Thúy Đảo.
Trên đường đi, ba vị tu sĩ Kết Đan cảm nhận được linh khí dồi dào, trong lòng bọn họ không khỏi âm thầm kinh hãi.
“Đáng tiếc... Linh mạch cấp bốn này. Nếu trước đây biết được tu tiên giới ba nước nắm giữ một linh mạch cấp bốn, nói thế nào cũng phải đoạt lấy...”
Trong lòng Vệ Trường Sinh đang cảm thấy đáng tiếc, bỗng nhiên nhìn thấy được một con Thanh Hỏa Loan bay qua. Sóng pháp lực thuộc về cấp ba thượng phẩm kia khiến sắc mặt hắn thoáng biến đổi:
- Không ngờ là yêu cầm nắm giữ huyết mạch Thanh Loan... Ôi, cho dù là trước đây, chỉ sợ ta cũng không bắt được con Yêu Vương này...
- Càng không cần phải nói tới vị Long Ngư Đảo Chủ kia, với thọ nguyên của đối phương ít nhất còn có thể che chở cho tu tiên giới ba nước hơn sáu bảy trăm năm nữa...
Vệ Trường Sinh vừa nghĩ đến đây, càng chán ngán thất vọng, chẳng còn hùng tâm tráng chí gì nữa.
Các Kết Đan Chân Nhân đi đến trong Trường Thanh Điện, chỉ thấy được một Nguyên Anh Chân Quân trong dáng vẻ thiếu niên ngồi ở trên cao, khí tức trên người hòa hợp với vạn hóa, ánh mắt ôn hòa như ngọc đảo qua. Mỗi vị tu sĩ Kết Đan đều cung kính cúi đầu hành lễ:
- Bái kiến chân quân... Chúc mừng chân quân đại thành Nguyên Anh!
Phương Tịch mặc trên người một bộ pháp bào màu xanh, ánh mắt lần lượt đảo qua đám người phía dưới.
Trương Trúc Thịnh, Thái Thúc Hồng, Chung Hồng Ngọc... Đều là người quen cũ.
Chỉ có ba tu sĩ Kết Đan của Hỗn Nguyên Tông là hoàn toàn không quen biết.
- Các ngươi... đến từ Hỗn Nguyên Tông à? Các ngươi tới Vạn Đảo Hồ có chuyện gì?
Phương Tịch nhàn nhã hỏi.
Vệ Trường Sinh lập tức cung kính hành lễ, trong tay xuất hiện một hộp quà:
- Tại hạ là Vệ Trường Sinh, đại biểu cho Hỗn Nguyên Tông đến chúc mừng chân quân ngưng tụ Nguyên Anh!
Chuyện gấp phải tòng quyền, hắn tin tưởng cho dù thái thượng trưởng lão trong môn biết, cũng sẽ ủng hộ quyết định này của mình.
- Ha ha...
Phương Tịch cười:
- Chẳng lẽ quý tông còn có khả năng biết trước, từ mấy năm trước đã biết bản tọa sẽ ở ngưng tụ Nguyên Anh ở đây?
- Đảo chủ!
Lúc này, Thái Thúc Hồng bỗng nhiên bước ra khỏi hàng và quỳ xuống:
- Ban đầu, ba người này đã không có ý tốt, muốn đến chiếm lĩnh linh mạch của ba nước ta. Bọn họ vừa tới Vũ Quốc đã phá đại trận ở Di Lăng Cốc, tại hạ không địch lại nên bị bắt... Dọc đường đi, tại hạ đã nghe được rất nhiều kế hoạch của bọn họ. Hỗn Nguyên Tông hình như có ý di chuyển lên phía bắc!