Ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, bảo một đám Giả Đan Trúc Cơ tới tâng bốc mình, thu lễ cũng không thu được mấy pháp bảo, quả thật cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?
Trương Trúc Thịnh cắn răng, bước ra khỏi hàng và quỳ gối:
- Trên dưới Huyền Thiên Tông ta muốn bái nhập môn hạ của chân quân, vẫn mong chân quân thu giữ.
Trước đây, lúc Phương Tịch còn là Kết Đan hậu kỳ đã treo đánh ba nước. Bây giờ, hắn đã thành Nguyên Anh, Trương lão tổ cũng không định phản kháng nữa, chỉ có thể nằm ngang chấp nhận số mệnh.
Cho dù đạo thống của Huyền Thiên Tông đạo Nho đứt ở trong tay hắn, đó cũng là số mệnh, chẳng trách hắn được.
Bằng không hắn còn có thể làm gì? Bảo một vị Giả Đan như hắn đi đối đầu với Nguyên Anh Chân Quân sao?
Không thấy đại cao thủ Kết Đan viên mãn của Hỗn Nguyên Tông bây giờ cũng biến thành chó chết sao?
- Huyền Thiên Tông à?
Phương Tịch suy nghĩ:
- Bản tọa không có ý định khai tông lập phái, chẳng qua bên dưới thật sự cần một vài nhân thủ... Như vậy đi, bản tọa thành lập Tam Quốc Minh, Huyền Thiên Tông, Thanh Mộc Tông đều lấy danh nghĩa tông phái gia nhập cả vào trong đó.
- Bái kiến minh chủ!
Trương Trúc Thịnh vui mừng quá đỗi, điều kiện này quá ưu đãi.
Bọn họ không chỉ bảo vệ được tông môn, còn có thể được Nguyên Anh Chân Quân che chở, hắn ngu mới phản kháng.
- Thôi... hai tông Huyền Thiên và Thanh Mộc Các ngươi điều một ít người vè cho Hồng Ngọc chỉ huy, sửa sang lại Phỉ Thúy Đảo này...
Phương Tịch thuận miệng phân phó vài câu.
Trước đây, hắn phong đảo là muốn bế quan ngưng tụ Nguyên Anh, không cho phép có bất kỳ nhân tố nào ngoài ý muốn tới làm phiền.
Nhưng bây giờ hắn đã thành Nguyên Anh thì không sợ hãi nữa.
Mà Phỉ Thúy Đảo lớn như vậy, chung quy cũng cần nô bộc thị nữ làm một vài chuyện lặt vặt.
...
Không lâu sau, một tin tức đầy chấn động được truyền ra khắp tu tiên giới ba nước.
Ba nước thống nhất!
Vị Long Ngư Đảo Chủ kia không hổ danh là tài năng ngút trời, không ngờ ngưng tụ ra Nguyên Anh, lấy danh nghĩa chân quân lập ra là thế lực Tam Quốc Minh. Hai tông Huyền Thiên, Thanh Mộc ban đầu sẽ gia nhập vào trong đó. Di Lăng Cốc biến thành Vạn Đảo Hồ từ lâu, càng không cần phải nói tới...
Những thế lực và tông môn nhỏ cấp bậc Trúc Cơ dứt khoát đầu hàng, thậm chí chủ động cầu xin gia nhập cũng không thể được...
Uy danh Nguyên Anh Chân Quân của Phương Tịch không ngừng được tu tiên giả tán dương, thậm chí còn lan truyền về phía Nguyên Quốc...
Trong đại điện của Thanh Mộc Tông, trên gương mặt chưởng giáo Thương Thanh Tử đầy vẻ vui mừng:
- Nghe nói Phương chân quân không ngại... Thanh Mộc Tông ta chính thức gia nhập Tam Quốc Minh, còn phải chọn lựa một vài tu tiên giả có tài đức vẹn toàn, tư chất xuất chúng đi tới Phỉ Thúy Đảo nghe lệnh.
Các trưởng lão Trúc Cơ phía dưới châu đầu ghé tai, tất cả đều vô cùng nhiệt tình. Bọn họ vì những chỉ tiêu này đã không biết minh tranh ám đấu bao nhiêu lần.
Đây chính là linh mạch cấp bốn và Nguyên Anh Chân Quân đấy!
Nhỡ đâu may mắn được chân quân thu làm đệ tử, chẳng phải sẽ có hi vọng Kết Đan sao?
- Trịnh sư muội!
Thương Thanh Tử nhìn Trịnh San với vẻ mặt nghiêm túc:
- Lần trước Phương chân quân cảm giác ngươi khá hợp mắt. Lần này sẽ do ngươi dẫn đầu đội ngũ. Bất kể thế nào, ngươi cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt trời ban này! Thanh Mộc Tông ta hưng hay suy đều hoàn toàn dựa vào ngươi đấy.
- Vâng!
Trịnh San đứng lên, cảm nhận những ánh mắt nóng như lửa xung quanh. Nàng bỗng nhiên cảm giác trên vai mình giống như gánh nặng thiên quân, không khỏi cười gượng đáp ứng.
...
Mấy tháng sau, ở trên Phỉ Thúy Đảo, Hải Đại Ngưu cuối cùng được như mong muốn, thành công làm tới tổng quản Linh Dược Viên của Phương Tịch. Bây giờ, hắn đang chỉ huy mấy linh nông khai hoang.
Vèo!
Một ánh lửa hiện lên, hóa thành một Truyền Âm Phù đi tới bên cạnh hắn.
Hải Đại Ngưu giơ tay chộp lấy, một bàn tay lớn màu vàng đất nắm lấy Truyền Âm Phù và đặt ở bên tai. Sau khi hắn nghe được vài câu thì gật đầu, nói với linh nông:
- Ta phải đi đón một nhóm người mới, các ngươi cẩn thận làm việc... Các ngươi phải biết các ngươi có thể làm ruộng ở trên linh mạch cấp bốn này là phúc khí các ngươi tu mấy đời cũng không có được đâu đấy!
- Vâng!
- Mong Hải quản sự yên tâm.
Nhóm linh nông cúi đầu khom lưng tiễn Hải Đại Ngưu đi.
Hải Đại Ngưu khống chế một cái đĩa linh khí màu vàng đất đi tới sát ngoài Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, trân trọng lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng đất bên thắt lưng lắc qua bên cạnh trận pháp.
Sương mù hai bên tản ra, hiện ra một con đường.
Hắn đi ra ngoài trận pháp, lại nhìn thấy một chiếc linh thuyền.
- Trịnh San của Thanh Mộc Tông ra mắt đạo hữu...
Trịnh San dẫn theo một đám oanh oanh yến yến bước từ trên linh thuyền xuống, thi lễ:
- Chúng ta nhận lệnh của tông chủ, đến đây nghe theo sự sai bảo của minh chủ...
- Ái chà, các ngươi có thể tới thì tốt quá rồi. Bây giờ trên đảo đang cần người!