Cùng lúc đó, trên cánh tay trái của nó phát ra linh quang. Một cây trường mâu màu bạc hiện ra, ở trên trường mâu còn khắc vô số phù văn, phát ra linh quang kinh người.
Vèo!
Khôi lỗi đầu ưng thân người chợt lao ra, trường mâu màu bạc kia giống như kéo theo sấm sét, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Thiên Hạt màu xanh lục.
Một hào quang năm màu hiện ra, va chạm vào sấm sét màu bạc, điên cuồng tiêu hao.
- Tật!
Trong Thiên Hạt màu xanh, Bàn Ân nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ấn quyết bỗng nhiên thay đổi.
Phụt!
Thiên Hạt màu xanh cong đuôi lên thật cao và bỗng nhiên hất một cái!
Vèo!
Cái kim màu đỏ ở cuối đuôi lập tức bay ra, bắn về phía bản thể của Phương Tịch.
Cái kim này mang theo từng mùi tanh hôi, kích thước rất lớn, không khác nào một mũi tên.
Sắc mặt Phương Tịch vẫn thản nhiên. Khôi lỗi đầu ưng thân người vỗ hai cánh, ngăn cản ở phía trước.
Kim đỏ kia trực tiếp xuyên qua màn hào quang linh lực màu bạc do khôi lỗi phóng ra, rơi vào trên giáp ngực màu bạc của khôi lỗi. Tuy tốc độ của nó rất chậm nhưng vẫn xuyên qua hơn một nửa!
Khôi lỗi dùng tay trái nắm lấy đuôi của mũi châm dài màu đỏ và chậm rãi rút nó ra.
Ở trên lồng ngực khôi lỗi xuất hiện một lỗ thủng tối đen, còn có thể nhìn thấy vô số linh văn nhỏ bên trong.
Bàn Ân nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lại lóe lên ánh sáng khác thường.
Sau lưng Phương Tịch chợt lóe lên ánh vàng.
Trong ánh sáng màu vàng không ngờ có một người tí hon hiện ra, gương mặt của người tí hon này rất giống Bàn Ân, trong tay đang cầm một miếng ngọc bội màu vàng, không ngờ là Nguyên Anh thứ hai của Bàn Ân!
Nguyên Anh này không nói nhiều, trực tiếp ném ngọc bội trong tay ra.
Trên ngọc bội có hình một con dị thú hai đầu. Lúc này ảo ảnh của nó lập tức hiện ra, trong miệng phun ra lửa độc nóng hừng hực.
Màn ánh sáng phòng ngự trên thân Phương Tịch tiếp xúc với lửa độc này, lập tức có dấu hiệu không ổn.
Người tí hon màu vàng lại thuấn di tới phía sau Phương Tịch, bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền và đập nhẹ một cái.
Vút!
Một mảnh linh quang phía sau Phương Tịch lập tức vỡ nát.
Vào lúc người tí hon này muốn lao tới, một cái bóng từ trên cao hạ xuống.
Đó là khôi lỗi gỗ Thiết Dực Ưng!
Khôi lỗi này hóa thành hình người, đó chính là một nam tử mũi ưng với gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hai tay hắn hóa thành móng chim tối đen thò ra. Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện thêm sáu hắc nhận giăng kín khắp nơi!
Người tí hon màu vàng thấy vậy, chỉ có thể kêu lên kỳ quái và bất đắc dĩ lùi lại.
Nàng lại thuấn di tới bên cạnh Bàn Ân, bị nàng cuốn về.
- Nguyên Anh thứ hai?
Phương Tịch nhìn Bàn Ân, trong giọng nói có vẻ nghiêm trọng:
- Đạo hữu không ngờ chế luyện một con Kim Tằm Cổ Thiên cấp thành Nguyên Anh thứ hai! Nghe nói khi luyện hóa loại cổ trùng đẳng cấp này thành Nguyên Anh thứ hai, còn có rất nhiều tác dụng kỳ diệu.
- Đạo hữu che giấu cũng rất sâu đấy, không ngờ còn có một con khôi lỗi cấp bốn.
Vẻ mặt Bàn Ân cũng trịnh trọng:
- Đạo hữu cũng biết rất nhiều về cổ tu ta...
Nàng trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên thu Bách Độc Thần Sát Phiên về, trên mặt cười thản nhiên:
- Hai bên chúng ta không thù không oán, cần gì phải đánh sống đánh chết? Cổ Tiên Môn ta tặng Ngũ Hỏa Cổ cho đạo hữu...
Trong tu sĩ Nguyên Anh, trừ khi thật sự có thù sâu như biển, bằng không sẽ không dễ dàng liều mạng với nhau.
Trước đó, Bàn Ân đấu pháp với Phương Tịch tranh đấu pháp lực thần thông chủ yếu điểm đến là dừng thôi.
Bây giờ, Bàn Ân phát hiện ra Phương Tịch nắm giữ hai bộ khôi lỗi cấp bốn, thực sự khó có thể làm gì được hắn, nàng đương nhiên sẽ chọn giải hòa.
Tuy Ngũ Hỏa Cổ quý trọng nhưng không đáng để đắc tội một lão quái Nguyên Anh.
- Nếu đã thế, cảm ơn đạo hữu.
Phương Tịch mượn sườn núi xuống lừa. Tuy hắn có thể lấy ra Phượng Thập Tam hoặc Thanh trưởng lão trực tiếp tiêu diệt thái thượng trưởng lão Cổ Tiên Môn này, nhưng thứ nhất làm vậy quá rêu rao.
Hơn nữa, hắn cũng không được lợi ích gì.
- Ngũ Hỏa Cổ ở trong Bách Luyện Quật của bản môn, vẫn mong đạo hữu đi theo thiếp thân tới đó...
Bàn Ân hơi gật đầu, bay xuống Cổ Tiên Môn.
Phương Tịch thu khôi lỗi, khống chế một tia sáng xanh đi theo phía sau nàng.
Trên thực tế, vừa rồi linh quang phòng ngự dao động, hắn đã chú ý tới.
Bằng không với độ cứng rắn của Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bây giờ đã tiến thêm một bước, cho dù hắn mặc cho nữ tử này công kích mấy canh giờ, cũng chưa chắc có thể đánh được gì...
Bàn Ân tất nhiên không biết điều đó. Hắn nhìn thấy Phương Tịch dám chủ động tiến vào sơn môn, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
“Người này dám chủ động tiến vào đại trận hộ tông, nhất định phải có chỗ dựa!”
Hai vị tu sĩ Nguyên Anh hạ xuống trong Cổ Tiên Môn, chỉ thấy có mấy tia sáng lao tới đón, bên trong đều là tu sĩ Kết Đan.