Trên người những tu sĩ Kết Đan này đều xăm hình ngũ độc, mặc màu chàm ngắn, quần màu xanh, trên đầu còn quấn khăn đen, trang phục hơi kỳ lạ.
Một lão già xăm hình một con cóc đỏ trên mặt nói:
- Thái thượng trưởng lão, vị này...
- Vị này là Thiên Khôi Chân Quân, hắn và ta không đánh không quen biết, xem như bằng hữu tốt của bản tọa...
Bàn Ân cười tủm tỉm nói.
Phương Tịch không phủ nhận. Mấy tu sĩ Kết Đan không dám nhiều lời, hành lễ bái lạy và gọi sư thúc.
Ở trong tu tiên giới, cảnh giới chênh lệch một tầng giống như cách một lạch trời.
Đồng thời, mỗi một tu sĩ có thể tu luyện tới Kết Đan kỳ đều là nhân tinh, cho dù nhìn thấy trước đó thái thượng trưởng lão của bản môn và đối phương ra tay độc ác, lúc này đều xem như mình là người mù vậy.
- Đạo hữu, mời!
Bàn Ân dẫn theo Phương Tịch đi tới trước một hang động màu đen.
Bên trong hang động này có gió rét thổi tới, phía trên viết ba chữ lớn Bách Luyện Quật màu đỏ.
Phương Tịch đi vào trong đó, lại phát hiện sơn động này nối thẳng với lòng núi, cả lòng núi giống như bị đào rỗng vậy, hiện ra kết cấu phức tạp như tổ ong vậy.
Gần như cứ cuối mỗi ngã ba đều nối thẳng với một gian mật thất luyện cổ. Thỉnh thoảng lại có đệ tử Cổ Tiên Môn đi vào trong đó lấy cổ trùng ra, hoặc tập trung rất nhiều độc vật.
- Đạo hữu quan sát ở đây thế nào?
Bàn Ân đi ở phía trước, thản nhiên cười hỏi.
- Lấy địa thế thành trận... bản thân Bách Luyện Quật này chính là một trận pháp khổng lồ, chỉ là thiên về phương diện luyện cổ.
Phương Tịch thản nhiên trả lời.
“Quả nhiên, người này tinh thông trận pháp...”
Trong lòng Bàn Ân chấn động, càng thấy may mắn vì mình không có tâm tư mượn đại trận để giết Thiên Khôi Chân Quân này.
Hai người không ngừng đi sâu vào trong, rất nhanh đã tới lòng núi.
- Ở đây chính là cấm địa của bản môn, cho dù là một vài trưởng lão Kết Đan cũng không được vào.
Bàn Ân dẫn Phương Tịch đến trước một hang động, trong tay hiện ra một miếng lệnh bài màu xanh sẫm lắc qua cấm chế:
- Mở!
Cấm chế mở ra, hiện ra một cánh cửa đá đơn sơ.
- Ngũ Hỏa Cổ lại ở bên trong. Mặc dù cổ này chỉ là Địa cấp, nhưng nếu có thể lấy các loại linh diễm quý hiếm bồi dưỡng, sẽ có hy vọng đạt đến Thiên cấp.
hai tay Bàn Ân bấm pháp quyết đánh ra một pháp lực vào trên cửa đá.
Mặt ngoài cửa đá có ánh sáng màu đen lóe lên, ầm ầm mở ra.
Rất rõ ràng, ngoài tầng cấm chế bên ngoài, trên cửa đá này còn có một tầng cấm chế bí ẩn nữa.
Nếu dùng sức mạnh đánh vào, tất nhiên sẽ bị phản phệ.
Xoẹt!
Cánh cửa đá mở ra, hơi lạnh như băng tản ra ngoài.
Phương Tịch phóng tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy một hang băng.
Ở bên trong hang động có một cái bàn đá, một con cóc màu trắng lớn bằng bàn tay màu trắng đang nằm ở trên bàn với khí tức cực kỳ yếu ớt.
- Thiếp thân sẽ giải trừ phong ấn cho cổ này, đến lúc đó đạo hữu lấy pháp lực luyện hóa là được.
Bàn Ân dịu dàng giới thiệu vài câu quan trọng để luyện hóa Ngũ Hỏa Cổ, tiếp theo phẩy tay áo một cái.
Hàn băng xung quanh nhanh chóng tan ra.
Tí tách! Tí tách!
Trong tiếng nước nhỏ, con cóc màu trắng nằm ở trên bàn đá bỗng nhiên mở hai mắt ra, lộ ra hai con mắt màu đỏ tươi, âm thanh giống như tiếng chuông lớn:
- Ếch ộp!
Luyện hóa cổ trùng cũng một môn học lớn.
Nói chung, tu tiên giả Luyện Khí kỳ chỉ có thể luyện hóa cổ trùng Hoàng cấp, một khi vượt qua cảnh giới lớn, cố miễn cưỡng luyện hóa Cổ trùng Huyền cấp lại có thể gặp phải cắn trả, thậm chí bỏ mạng cũng nên.
“Ngũ Hỏa Cổ chính là cổ trùng Địa cấp, cần thần thức pháp lực Kết Đan kỳ mới có khả năng áp chế, luyện hóa được.
Nhưng Phương Tịch lấy tu vi Nguyên Anh muốn áp đảo một con cổ trùng cấp Kết Đan, dĩ nhiên là chuyện vô cùng dễ dàng.
- Ếch ộp!
Theo nhiệt độ bên trong hang động tăng lên, Ngũ Hỏa Cổ mở hai mắt ra, bụng phồng lên và phát ra một tiếng kêu.
Nhưng trong thoáng chốc, lại có một pháp lực màu xanh hạ xuống, ép con cóc này nằm bẹp xuống bàn, tiếp theo chui vào trong cơ thể nó, để lại từng cấm chế.
Đến cuối cùng, Ngũ Hỏa Cổ ngửa bụng, có xu hướng trợn trắng mắt...
- Đủ rồi đủ rồi... Nếu còn tiếp tục, Ngũ Hỏa Cổ sẽ chết mất...
Bàn Ân vội vàng hô dừng:
- Chẳng qua thu phục một con cổ trùng thôi, cần gì hạ nhiều cấm chế như vậy chứ?
- Đạo hữu có chỗ không biết rồi, bản tọa trời sinh có tính đa nghi!
Phương Tịch vẫy tay một cái, Ngũ Hỏa Cổ hóa thành một tia sáng trắng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Lúc này, Phương Tịch cảm giác giữa mình và cổ trùng này có thêm một liên hệ thần hồn khó hiểu nào đó.
Theo hắn suy nghĩ, con cóc lớn bằng bàn tay này lập tức thu nhỏ, hóa thành kích thước bằng nắm đấm trẻ sơ sinh, toàn thân giống như bạch ngọc, mắt lại giống như hai viên bảo thạch đỏ.
- Cổ trùng này chính là một con tốt nhất trong Địa cấp, tương lai có hy vọng thăng cấp Thiên cấp…