Nếu một ngày kia Vân Châu Chân Quân tọa hóa, Thiên Khôi Chân Quân rời đi, vậy cục diện tốt đẹp như gấm trên hoa như lửa cháy lớn của Tam Tiên Tông này hoa tất nhiên sẽ bị lật đổ.
Đến lúc đó tất cả đệ tử trưởng lão còn không biết sẽ thê thảm thế nào...
Trong lòng Thuần Vu Tôn bi thương, gần như muốn chảy nước mắt.
- Thuần Vu Chưởng Môn, đã lâu không gặp.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo trực tiếp vang lên ở bên tai, khiến Thuần Vu Tôn sắp tẩu hỏa nhập ma bình tĩnh trở lại.
Toàn thân hắn chấn động, bất chợt hành lễ:
- Cảm ơn tiền bối vạch trần sai lầm giúp vãn bối, bằng không lúc vãn bối tu luyện tất nhiên rơi vào trong Tâm Ma Kiếp...
- Tu sĩ tuân theo đạo pháp tự nhiên, tối kỵ quá cố chấp...
Phương Tịch lại uống một hớp Thanh Trúc Tửu, thoạt nhìn đặc biệt nhàn nhã, còn có lòng tốt chỉ điểm vài câu tu hành.
Từ sau khi hắn luyện hóa Linh Căn Ưu Hóa Dịch bản cao cấp, lại bế quan ăn đan dược tu hành.
Dựa theo tốc độ bản thân phun ra nuốt vào linh khí thiên địa, cùng với hiệu suất luyện hóa Phân Thần Đan lại thấy được, mộc linh căn của hắn đã một làn nữa thăng cấp, xem như hoàn toàn bước vào trình độ linh căn Địa phẩm!
Điều này tất nhiên là một chuyện tốt đối với Phương Tịch!
Tư chất của hắn bây giờ còn muốn vượt qua phần lớn các lão quái Nguyên Anh!
Đồng thời... Mộc linh căn Địa phẩm thức tỉnh vẫn có khả năng nhất định thức tỉnh Ất Mộc Pháp Thân.
Nói cách khác, từ nay về sau sẽ không có tình hình linh căn và linh thể không phù hợp, sẽ không bị người ta đoán ra hắn tu luyện Trường Sinh Thuật, xem như bớt một sơ hở.
Không chỉ có vậy, nhờ linh mạch cấp bốn trung phẩm ở chỗ này và Phân Thần Đan trợ giúp, Phương Tịch bế quan khổ luyện ba mươi năm ngắn ngủi, đã tu luyện viên mãn hơn nửa Khô Vinh Quyết tầng thứ mười tám, cách Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong không xa.
Tốc độ tu hành này vượt xa sự dự đoán của hắn trước đó.
Dĩ nhiên đây là lợi ích do tối ưu hoá linh căn và Phân Thần Đan mang đến.
Phương Tịch muốn không ngừng cố gắng, một hơi bế quan tu luyện tới trung kỳ đỉnh phong, sau đó thử đột phá Nguyên Anh hậu kỳ!
Dù sao có nội tình của Cửu Châu Giới ủng hộ, tu sĩ bên kia đã viết rất nhiều luận văn về việc làm sao đột phá từ Nguyên Anh trung kỳ tới hậu kỳ, xem như có lý luận cơ sở vô cùng vững chắc, đại khái chỉ thiếu duy nhất có không đủ linh vật.
Phương Tịch tự nhận mình không thiếu về phương diện này.
Lúc này, hắn nhận được Truyền Âm Phù Thuần Vu Tôn, thật ra tâm trạng hắn đang rất tốt, bởi vậy còn có tâm tư tâm tư chỉ điểm đôi chút cho người này.
- Vãn bối cũng không muốn chấp niệm quấn thân, thế nhưng tông môn là vướng mắc quan trọng trong lòng vãn bối vướng. Vãn bối làm chưởng môn một tông, tư chất vãn bối không phải là người tốt nhất, cả cuộc đời này đại khái cũng không có cách nào ngưng tụ Nguyên Anh, chỉ đành chấp nhận vậy...
Thuần Vu Tôn cười gượng nói.
Gần như tất cả tông môn tu tiên đều không thể để cho thiên tài tu tiên thật sự gánh vác chức chưởng môn, bị các việc phàm tục quấn thân.
Thiên tài như thế chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là tu luyện phá cảnh, cuối cùng ngưng tụ Kim Đan Nguyên Anh, trở thành trụ cột vững vàng của tông môn.
Về phần chức vụ chưởng môn thì sao? Có khả năng lớn sẽ giao cho một đệ tử nào đó trung thành và tận tâm, lại có tư chất bình thường nhưng am hiểu quản lý các việc vặt.
Nói một cách nghiêm khắc, thuộc về một nhóm tu sĩ bị vứt bỏ.
Chẳng qua phần lớn tu sĩ đều không thể đắc đạo phi thăng, có thể nắm giữ một tông môn lớn, hô mưa gọi gió cũng là mong muốn trong lòng rất nhiều tu sĩ.
Còn có rất nhiều tu sĩ tu hành tiến vào bình cảnh đã trở lại phàm trần thế tục, khai chi tán diệp, hoặc thành lập gia tộc và tông môn. Lựa chọn của mỗi người đều khác nhau.
Phương Tịch một lòng hướng đạo, cũng bởi vì hắn nhìn ra được hy vọng phi thăng!
So với phi thăng Địa Tiên Giới, cho dù có quyền lực, tài phú, địa vị ở phàm tục... lại tính là gì chứ?
- Thôi, con đường chung quy là do ngươi tự lựa chọn.
Sau khi Phương Tịch chỉ điểm một câu, nhìn thấy người này vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ thì lười khuyên tiếp, hỏi:
- Hôm nay, ngươi đến đây là vì chuyện gì?
- Chúc mừng tiền bối, chuyện lúc trước tiền bối phân phó cuối cùng đã có tin tức rồi.
Thuần Vu Tôn vui mừng nói.
- A? Chẳng lẽ có tin tức về một Ma hỏa nào đó?
Phương Tịch cảm thấy hứng thú.
Hắn đã dùng phi kiếm truyền thư cho Thuần Vu Tôn, tạm dừng ngừng thu mua linh tài của Phân Thần Đan.
Kể từ đó, thứ có thể còn có tin tức dĩ nhiên là Ma hỏa!
Linh diễm ma đạo cấp bốn rất khó tìm, càng không cần phải nói tới Phương Tịch đã lấy hết những loại dễ tìm vào trong tay.
Đối với quan niệm thời gian của tu sĩ, bây giờ có tin tức đã tính là làm việc đắc lực rồi…