Sâu trong Chí Đức Phật Môn, chỗ thánh nhân bế quan.
Thánh nhân của Chí Đức Phật Môn Thế Như Lai đang tiến vào trạng thái liều
mạng bế quan, lão ta sử dụng các loại thủ pháp cấm chế ở chỗ môn khẩu.
Cho dù bên ngoài có âm thanh gì, bất cứ động tĩnh gì, đều không thể truyền vào.
Có thể nói là ngăn cách.
Cấm chế này rất mạnh.
Cho dù là người bố trí như lão ta, muốn loại trừ, tạm thời đều không làm được.
Đương nhiên, muốn loại trừ cấm chế này không phải chỉ có điều kiện này.
Còn có một điều kiện khác, đó chính là phần lớn đệ tử của Chí Đức Phật Môn
đều hiện thân, còn ra tay, dốc toàn bộ thực lực lấy khí vận của Phật Môn, mở ra
cấm chế.
Rõ ràng là điều kiện này là lấy ra dùng khi có nguy cơ diệt môn.
Nếu như thực sự có nguy cơ diệt môn, như vậy bên Phật Môn cũng có thể kịp
thời thông báo cho lão ta.
Mà lúc này, Thế Như Lai chưa tiến vào trạng thái tu luyện.
Bởi vì Thế Như Lai luôn cảm thấy vô cùng bực bội.
Bực bội này còn khoa trương hơn lúc trước, hoàn toàn không áp xuống được.
Hơn nữa theo thời gian trôi qua, càng ngày càng đậm hơn.
“Đây là xảy ra chuyện gì thế?”
Thế Như Lai nhíu mày, không rõ chân tướng.
Rốt cuộc gần đây xảy ra chuyện gì.
Vì sao vẫn xuất hiện loại cảm giác này.
Trên đời hiện giờ, người có thể khiến lão ta bực bội không nhiều lắm.
Nếu thực sự có phiền phức gì, lão ta không có khả năng không biết.
“Loại trạng thái này nếu không thể loại bỏ, ta khó có thể an tâm tu hành, nhưng
loại trạng thái này, rốt cuộc từ đâu mà tới.”
Thế Như Lai cảm thấy rất khó hiểu.
Chẳng lẽ là nhân quả quá khứ bắt đầu phát tác?
Đừng mà.
Trước đây lão ta lây dính nhân quả thực sự rất nhiều.
Có thể đi tới vị trí hiện giờ, nhân quả lây dính trên người đương nhiên lớn tới
mức không biên giới.
Nhưng mà lão ta từng thấy một tin trên sách cổ.
Chỉ cần trở thành thánh nhân, nhân quả sẽ tự động tiêu tán.
Thánh nhân không dính nhân quả!
Hiện giờ lão ta đã thành thánh nhân.
Vậy theo lý mà nói, những nhân quả trước đây, hẳn là không tính gì hết mới
đúng.
Nếu không phải là nhân quả, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì,
Thế Như Lai hoàn toàn mê mang.
Lão ta còn chưa nghĩ nhiều.
Bùm bùm!
Đột nhiên trong lúc này, chỗ bế quan của lão ta chấn động lên.
Nơi Thế Như Lai bế quan là một vùng quảng trường cột, bốn phương tám
hướng đều có từng cái cột, giữa các cây cột này, vô số phù văn kim sắc lóe lên,
những thứ này là cấm chế.
Nhưng lúc này, vậy mà những cây cột đó đều run rẩy bắt đầu chuyển động,
giống như sắp nghiền nát ra.
“Đây là xảy ra chuyện gì thế?”
Thế Như Lai trợn to hai mắt.
Đương nhiên là lão ta biết tình hình, cấm chế của lão ta đã bị người ta phá giải.
Nhưng mà cấm chế của lão ta cường đại như thế, sao có thể bị phá giải?
Chuyện này không có đạo lý.
Thế Như Lai vội vàng nhìn về bên cửa vào, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì.
Chỉ thấy ở lối vào, có chi chít người đang đứng.
Những người này đều là đệ tử của Chí Đức Phật Môn.
Các đệ tử đứng thẳng theo thứ tự, tạo thành trận pháp.
“Đa số đệ tử của Phật Môn đều đến đây sao? Chẳng lẽ Phật Môn xảy ra chuyện
gì sao?”
Trong lòng Thế Như Lai kinh hãi.
Một trong những phương pháp mở ra cấm chế của lão ta, chính là đa số đệ tử
của Chí Đức Phật Môn cùng ra tay, lấy khí vận của Phật Môn mở ra.
Mà lấy loại phương thức này mở ra, hơn phân nửa chứng minh Phật Môn đã
xảy ra chuyện.
Một đống ý nghĩ hiện lên.
Không đợi nghĩ nhiều, Thế Như Lai lập tức đứng dậy, muốn đi hỏi xảy ra
chuyện gì.
Nhưng không đợi lão ta đi được hai bước.
Ngay sau đó, đệ tử đang đứng ở cửa vào bế quan đột nhiên kêu lên.
“Chúng đệ tử của Chí Đức Phật Môn, quỳ cầu xin thánh nhân chịu chết!”
“Chúng đệ tử của Chí Đức Phật Môn, quỳ cầu xin thánh nhân chịu chết!”
“Chúng đệ tử của Chí Đức Phật Môn, quỳ cầu xin thánh nhân chịu chết!”
Giọng nói này vang lên trong khu vực bế quan, tiếng vọng từng trận, vang vọng
không dứt.
Thế Như Lai: “?”
Đây là Phật Môn ta quen sao?
Phá hủy người khai sáng Phật Môn, thánh nhân của Phật Môn bế quan, sau đó
mở miệng nói muốn lão ta chịu chết?
Còn quỳ cầu xin?
Đây là chuyện gì hả!
Môn chủ và đám hộ pháp này, tất cả đều đi đâu cả!
Gương mặt Thế Như Lai xanh mét, vừa định quát lớn môn chủ của Phật Môn
ra, hỏi có tình hình gì.
Nhưng không đợi lão ta mở miệng.
Bảy bóng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt chúng
đệ tử.
“Môn chủ của Chí Đức Phật Môn, cung thỉnh thánh nhân chịu chết!”
“Đại hộ pháp của Chí Đức Phật Môn, cung thỉnh thánh nhân chịu chết!”
“Chí Đức Phật Môn…”
Bảy vị bán thánh đều mở miệng.
Ngôn ngữ này nhất trí.
Cung thỉnh thánh nhân chịu chết!
Thế Như Lai ngây ngẩn cả người