Lão ta hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ, hoặc là trúng huyễn cảnh gì đó.
Đây là Phật Môn của lão ta sao?
Chẳng lẽ trên dưới Chí Đức Phật Môn của lão ta bị đoạt xá hay sao?
“Viên Chân! Ngươi biết mình đang làm gì không?”
Thế Như Lai kịp phản ứng, tức giận nhìn môn chủ của Chí Đức Phật Môn.
Tràn ngập uy áp của thánh nhân áp bách đến, muốn trấn áp môn chủ của Chí
Đức Phật Môn xuống.
Môn chủ của Chí Đức Phật Môn kêu lên một tiếng đau đớn, lùi về sau mấy
bước, nhưng không nói một lời, thái độ vô cùng rõ ràng.
Thế Như Lai hoàn toàn mê mang.
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Ở dưới thánh nhân chi uy của lão ta, vậy mà môn chủ không chịu cúi đầu?
Đây là ôm thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục sao?
“Thế Như Lai!”
Đúng lúc này, lại có một bóng người từ trên trời giáng xuống, bùng nổ ra khí
thế nghiêm nghị, cường thế đoạn tuyệt thánh nhân chi uy đè nặng môn chủ của
Chí Đức Phật Môn.
Bóng người này mặc thanh sam, cài trâm ngọc, đeo một thanh thần kiếm.
Ngoại trừ Diệp Lạc còn có thể là ai.
Diệp Lạc rơi xuống đất, rút thần kiếm kim sắc, điều khí thế toàn thân tới mức
cao nhất, muốn đối kháng với khí thế của Thế Như Lai.
Nhưng thánh nhân vẫn là thánh nhân.
Cho dù là thánh nhân cảnh giới hiện giờ, khí thế cũng không tầm thường.
Khí thế của Diệp Lạc, cho dù mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể khó khăn tự bảo
vệ mình, bị áp chế không chịu được.
“Ngươi là… Thái Nhất Kiếm Tôn?”
Đôi mắt Thế Như Lai nhìn chằm chằm Diệp Lạc, nghiến răng nghiến lợi nói
một câu.
Lão ta biết, cảnh tượng trước mắt tuyệt đối có quan hệ với Diệp Lạc.
“Phụng lệnh của sư tôn ta, giết ngươi.”
Diệp Lạc không nói lời vô nghĩa, mở miệng nói ra mục đích của mình, nâng
thần kiếm trong tay lên, kiếm thế tập trung về phía Thế Như Lai.
“Sư tôn nhà ngươi? Thánh nhân chư thiên tối cao vô thượng? Ta chưa từng đắc
tội sư tôn nhà ngươi mà?”
Thế Như Lai trợn to hai mắt, cảm thấy khó hiểu.
“Thay trời hành đạo.”
Thực ra Diệp Lạc cũng không biết vì sao, nhưng vô cớ xuất binh, hắn ta chỉ có
thể nói ra bốn chữ như vậy.
“Ta đã làm chuyện gì, cần thay trời hành đạo?”
Thế Như Lai nghiến răng nói.
“Chuyện này…”
Diệp Lạc trầm mặc.
Nếu thực sự để hắn ta nói, hắn ta cũng không nói nên lời vì nguyên nhân gì.
“Đạo hữu, ta biết thánh nhân Thế Như Lai vẫn luôn cấu kết với Kim Ô thiên
thánh thánh nhân của yêu tộc, còn khiến Chí Đức Phật Môn cấu kết với yêu tộc,
Thế Như Lai còn luôn coi nhân tộc ở Tây Hành Châu như trâu bò đối đãi. Chính
Thế Như Lai còn thôn phệ khí vận của nhân tộc Tây Hành Châu tiến hành tu
hành, nhân tộc bị thôn phệ khí vận xong, còn được đưa tới yêu tộc coi làm đồ
ăn!”
Môn chủ của Chí Đức Phật Môn thản nhiên giơ tay, những lời nói ra không
khiến người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng.
Bùm…
Theo những lời này vang lên, cả khu vực bế quan lập tức yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, một dòng kiếm ý xung thiên dâng lên.
“Thế Như Lai! Ngươi đáng chết!”
Diệp Lạc nổi giận…
…
Bùm bùm!
Chí Đức Phật Môn, khu vực bế quan.
Từng đợt kiếm khí trùng thiên dâng lên, tầng mây ngàn dặm xung quanh đều bị
cắn nát, sắc bén chi khí khủng bố tràn ngập bốn phương tám hướng.
Những kiếm khí này vậy mà lờ mờ hình thành trường hà đồ kiếm đạo.
Ở trên không, Diệp Lạc đạp không mà đứng, cầm thần kiếm kim sắc trong tay,
thanh sam phần phật, đôi mắt nhìn chằm chằm Thế Như Lai ở phía dưới.
“Thế Như Lai, đi lên nhận lấy cái chết đi!”
Diệp Lạc vô cùng phẫn nộ.
Ở trong phẫn nộ, vậy mà khí thế của hắn ta lờ mờ vượt qua bán thánh, có loại
cảm giác ở dưới thánh nhân, nhưng trên bán thánh.
Thế Như Lai ở phía dưới hít sâu một hơi, biết mọi chuyện phiền phức rồi.
Lão ta vốn trừng mắt với môn chủ của Chí Đức Phật Môn, sau đó đài sen dưới
lòng bàn chân dâng lên, đỡ lão ta bay lên bầu trời.
“Thái Nhất Kiếm Tôn, chuyện này đều là hiểu lầm, cần gì phải tức giận như
vậy.”
Thế Như Lai cố gắng lộ ra tươi cười.
Đối phương là đệ tử của thánh nhân ở Ẩn Thiên Đảo, lão ta thực sự không dám
ra tay.
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái beep.”
Hiếm khi Diệp Lạc chửi tục, nâng thần kiếm kim sắc trong tay lên chém về phía
Thế Như Lai, có thể thấy lão ta phẫn nộ cỡ nào.
Ong ong!
Thần kiếm kim sắc lóe lên quang hoa ánh sáng ngọc, quang hoa vô cùng vô tận
ngưng tụ thành kiếm quang, chém về phía Thế Như Lai.
Thế Như Lai nhíu mày, trái lại không ra tay, chỉ điểm nhẹ chân một cái, đài sen
nở rộ sương mù vô tận.
Những sương mù này vờn quanh lão ta, biến thành một vòng bảo hộ.
Bùm bùm!
Kiếm quang và vụ khí va chạm, còn như nước với lửa chạm nhau, phát ra âm
thanh xì xèo. Triệt tiêu một lát xong, kiếm quang tiêu tán, vụ khí bị triệt tiêu
nhiều, nhưng vẫn còn tồn tại.
Diệp Lạc không phá được phòng ngự của Thế Như Lai.
Chênh lệch quá lớn.