“Đều miễn lễ đi, vi sư có thể xảy ra chuyện gì? Cả đám chỉ đoán linh tinh.”
Sở Duyên lắc đầu, đối với lo lắng của những đệ tử này, hắn có thể lý giải, cho
nên không nói nhiều cái gì.
Hắn chỉ xua tay, một chút thần quang chi lực lập tức nâng tất cả đệ tử lên.
“Sư tôn.”
Các đệ tử được nâng lên nhao nhao vây quanh bên cạnh Sở Duyên, muốn ôm
Sở Duyên.
“Được rồi được rồi, cả đám đều lùi lại một chút, kế tiếp vi sư định cho mỗi
người các ngươi một bảo vật, các ngươi dựa theo bối phận, lần lượt tới nhận
đi.”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Các đệ tử nghe thấy vậy, lập tức xếp thành hàng chuẩn bị đi lĩnh.
Diệp Lạc ở một bên không xếp hàng.
Theo ý hắn ta, đây là sư tôn cho những đệ tử chưa thành thánh, thành thánh như
hắn ta thì khác.
Diệp Lạc mới nghĩ tới đây, bên tai vang lên tiếng gọi.
“Lạc Nhi, ngươi còn phát ngốc cái gì? Còn không mau qua đây?”
Sở Duyên mở miệng, nói một câu như vậy.
“Hả? Sư tôn, ta cũng có phần sao?”
Diệp Lạc ngây ngẩn cả người, nhưng hắn ta nhanh chóng hoàn hồn, đi tới bên
cạnh Sở Duyên.
“Không phải vi sư đã nói, phàm là đệ tử của vi sư, mỗi người một bảo vật sao?”
Sở Duyên lắc đầu cười nói.
“Sư tôn…”
Diệp Lạc tò mò.
Hắn ta đã thành thánh, bảo vật tầm thường không có bất cứ trợ giúp gì đối với
hắn ta.
“Cầm lấy.”
Sở Duyên không nói hai lời, hắn lấy một thanh bảo vật trong lòng ra, ném cho
Diệp Lạc.
Đó là một thanh tiên kiếm tử thanh sắc.
Tiên kiếm vừa ra, cả trường hà kiếm đạo chấn động một cái, giống như cảm
nhận được chí cường chi kiếm xuất hiện.
Diệp Lạc nhận lấy thanh kiếm theo bản năng.
Hắn ta đón lấy thanh tiên kiếm này, kiếm ý toàn thân lập tức bị dẫn động, hai
bên quy nhất, chỉ trong thời gian ngắn, trường hà kiếm đạo đều bị dẫn động.
“Chuyện này…”
“Thật mạnh…”
Trong lòng Diệp Lạc vô cùng rung động.
Hắn ta nắm tiên kiếm, ánh mắt nhìn về phía sư tôn tràn ngập kinh hãi.
Sao trên người sư tôn lại có bảo vật cường đại như vậy?
Các đệ tử khác của Vô Đạo Tông cũng vô cùng kinh hãi.
Vậy mà sư tôn cho đại sư huynh một bảo vật như thế.
Loại bảo vật cường đại như vậy, vậy mà sư tôn không giữ lại cho mình dùng, lại
đưa cho đại sư huynh.
Sư tôn cho đại sư huynh thứ cường đại như vậy, cho bọn họ, chắc chắn không
kém.
Đám đệ tử đều tràn ngập mong đợi.
Bọn họ cảm thấy có lẽ sư tôn cho bọn họ bảo vật, sẽ thấp hơn cấp tiên kiếm của
đại sư huynh, nhưng tuyệt đối là bảo vật tuyệt đỉnh.
“Kế tiếp, lão nhị… Không đúng, lão nhị không ở đây, lão tam, Càn Nguyên, tới
đây.”
Sở Duyên không đi quản Diệp Lạc đang ở một bên kinh hãi.
Hắn nhìn về phía Tô Càn Nguyên, thản nhiên nói.
Tô Càn Nguyên ở một bên thấy thế, vội vàng đi tới.
“Sư tôn.”
Chỉ thấy Tô Càn Nguyên quay mặt về phía Sở Duyên, cúi người thi lễ.
“Càn Nguyên, tiếp theo.”
Sở Duyên không cần suy nghĩ, trực tiếp ném một cái búa cho Tô Càn Nguyên.
Đó là một cái búa khắc họa phù văn cổ xưa, nhìn loang lổ dấu vết, giống như
không có bất cứ uy lực gì, nhưng khi búa rơi xuống đất, cả Vô Đạo Tông đều
chấn động một cái.
Trên mặt đất có một vết nứt nhỏ xuất hiện.
Phải biết rằng, Vô Đạo Tông là do căn nguyên của Thiên Đạo ngưng tụ.
Bên trong vô cùng chắc chắn, muốn trảm phá Vô Đạo Tông, chuyện đó không
dễ dàng.
Nhưng cái búa này có thể làm được.
Không hề nghi ngờ, đây lại là một kiện pháp bảo đứng đầu.
Tô Càn Nguyên nhìn về phía cái búa, đôi mắt đều đã tỏa sáng.
Đương nhiên là hắn ta cảm nhận được, sự cường đại của cái búa này.
Đây là một pháp bảo không kém gì tiên kiếm trong tay Diệp Lạc.
Lúc này Tô Càn Nguyên vươn tay, muốn đi mò mẫm pháp bảo.
Sở Duyên đứng cách đó không xa không để ý tới Tô Càn Nguyên, mà lập tức
nhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết.
Kế tiếp chính là tứ đệ tử.
Sở Duyên tìm một lúc, tìm được một cái bàn cờ, đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết.
Kế tiếp, mỗi một đệ tử đều nhận được một bảo vật.
Nhưng cho dù mỗi đệ tử đều được phân một kiện, trên tay Sở Duyên vẫn còn rất
nhiều.
Cho nên Sở Duyên chia xong thì lập tức khởi hành, đi tới Thần Binh Các, chuẩn
bị đặt hết những bảo vật này ở bên trong.
Nhưng đám đệ tử ở trên quảng trường không thể bình tĩnh nổi.
Cả đám đều đang cầm pháp bảo mà mình nhận được, vô cùng quý trọng.
Ước gì có thể dán sát mặt vào trên pháp bảo, trao đổi tình cảm với pháp bảo.
“Sư tôn lấy đâu ra nhiều pháp bảo như vậy nhỉ?”
Tô Càn Nguyên nắm cái búa, đôi mắt đều đã tỏa sáng, vừa nắm vừa nói.
“Chuyện này ai biết, cho tới nay sư tôn vẫn luôn thần thông quảng đại.”
Đạm Đài Lạc Tuyết thưởng thức bàn cờ mới, khẽ cười một tiếng nói.
“Đại sư huynh, huynh có biết hay không?”
Tô Càn Nguyên không chiếm được đáp án từ chỗ Đạm Đài Lạc Tuyết, lại nhìn
về phía Diệp Lạc.