“Nhưng mà sư huynh, còn chưa biết khi nào sư tôn mới trở về.”
Trương Hàn nhíu mày, nói một câu như vậy.
Nếu sư tôn thời gian dài vẫn chưa trở về, vậy linh khí của Tiên Giới tiêu hao
hết, đến lúc đó phiền phức lớn.
Tiên Giới không có linh khí, vậy đừng nói trở nên mạnh hơn, không tan vỡ đã
tốt lắm rồi.
“Tiên Giới vạn năm, có khả năng thế giới bên ngoài mới qua hơn một tháng,
chuyện này…”
Diệp Lạc cũng cau mày.
Lời nói của lão nhị rất có lý.
Đợi sư tôn trở về, e rằng Tiên Giới đã sụp đổ.
Ngay khi các đệ tử không biết phải làm thế nào.
Một giọng nói thản nhiên vang lên.
“Không sao, vi sư ở đây.”
Giọng nói này như vang lên trong lòng bọn họ, lại giống như vang vọng bên tai
bọn họ.
Đây là giọng của sư tôn!
Sư tôn trở lại!
Trong lòng các đệ tử đều bắt đầu kích động.
Ở trong Tiên Giới, tốc độ thời gian chảy khác, bọn họ tính ra đã lâu không gặp
sư tôn.
Hiện giờ gặp sư tôn lần nữa, sao trong lòng có thể không kích động.
Sở Duyên cũng không cố làm ra vẻ huyền bí.
Mà di chuyển, hiển hóa mà ra.
“Bái kiến sư tôn.”
Hơn mười đệ tử nhìn thấy Sở Duyên, đều kích động đến mức hành lễ.
Nhưng sau khi bọn họ thấy Sở Duyên, cả đám đều sửng sốt.
Nhưng chỉ sửng sốt một lát, rất nhanh bọn họ đều cảm thấy đôi mắt tê rần, cúi
đầu theo bản năng không dám nhìn thẳng Sở Duyên.
Trong lòng cả đám đều dấy lên sóng to gió lớn.
Vì sao bọn họ cảm thấy…
Hình như sư tôn thay đổi.
Nhưng bọn họ không thể nói rõ, rốt cuộc thay đổi chỗ nào.
Chỉ cảm thấy dường như sư tôn trở nên càng sâu không lường được?
“Không cần đa lễ, chuyện linh khí của Tiên Giới giao cho vi sư là được, kế tiếp
nhiệm vụ của các ngươi rất quan trọng, là tu luyện, vi sư sắp đi tới một nơi hoàn
toàn mới chinh chiến, vi sư cần các ngươi trợ giúp.”
Sở Duyên nhẹ giọng nói.
Những lời này vang lên, trong lòng các đệ tử đều xao động.
Đi tới nơi hoàn toàn mới chinh chiến sao?
Hoàn toàn mới?
Bọn họ gần như chỉ trong nháy mắt liên tưởng tới cột sáng lúc trước.
Quả nhiên là sư tôn muốn tới nơi đó?
Bọn họ nhao nhao dời mắt nhìn về phía sư tôn.
Mà sau khi nhìn về phía người sư tôn, cả đám không nhịn được cúi đầu.
Trên người sư tôn như kèm theo thần lực vô thượng nào đó, căn bản không cho
phép bọn họ nhòm ngó.
Một khi nhòm ngó, sẽ dẫn tới đôi mắt đau đớn, thậm chí cố chấp nhìn chằm
chằm, còn có cảm giác đạo tâm tan vỡ.
Không thể nhìn thẳng sư tôn!
Đây là cảm giác đầu tiên trong lòng các đệ tử!
Nhưng mà vẫn không ngăn được nhiệt tình trong lòng bọn họ.
Đi theo sư tôn, chinh chiến vùng đất hoàn toàn mới!
“Nhưng mà tuy vi sư cần trợ giúp của các ngươi, nhưng bên Tiên Giới này cũng
cần phải có người quản lý. Như vậy đi, vi sư lập ước định với các ngươi, đợi khi
vi sư rời khỏi các ngươi đạt tới hỗn độn thánh nhân, thì theo vi sư rời đi, không
đạt được thì ở lại Tiên Giới, canh giữ Tiên Giới thay vi sư.”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng.
Hắn nói những lời này, không phải thuận miệng nói linh tinh.
Không phải hỗn độn thánh nhân, đi theo hắn vào trong cột sáng kia, căn bản
không có bất cứ tác dụng gì, trái lại còn có khả năng có nguy hiểm rất lớn.
Cho nên không đạt tới hỗn độn thánh nhân, còn không bằng ở lại Tiên Giới.
Dù sao Tiên Giới của hắn đúng là cần người trấn thủ.
Ở lại Tiên Giới vừa vặn tốt, trấn thủ thay hắn.
Nghe thấy lời Sở Duyên nói, các đệ tử cũng bùng nổ.
Không đạt được hỗn độn thánh nhân, thì phải ở lại Tiên Giới, không thể đi theo
sư tôn đến vùng đất hoàn toàn mới.
Phải biết rằng hiện giờ phần lớn bọn họ mới đang ở cảnh giới thánh nhân.
Ngoại trừ đại sư huynh Diệp Lạc ra, những người khác đều cách hỗn độn thánh
nhân một khoảng cách lớn.
Trong tình huống không có kỳ ngộ, sao có thể nhanh chóng đột phá như vậy.
Các đệ tử muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được cảm giác chân thật đáng tin
trên người sư tôn, cả đám nuốt hết những lời muốn nói xuống.
Xem như ngầm đồng ý với lời sư tôn nói.
“Sư tôn, đệ tử có câu hỏi.”
Bỗng nhiên Diệp Lạc đi ra, mở miệng hỏi.
“Lạc Nhi, hỏi đi.”
Sở Duyên nhìn về phía đại đệ tử nhà mình, ở trong tầm mắt của hắn, toàn bộ về
Diệp Lạc bị nhìn thấu.
Hắn không khỏi gật đầu hài lòng.
Trong mắt hắn, pháp tướng sau lưng Diệp Lạc cầm thần kiếm trong tay, kiếm
chi đại đạo vờn quanh, uy thế vô cùng vô tận ẩn chứa ở bên trong.
Khí thế này, nghiễm nhiên đạt tới hỗn độn thánh nhân trung kỳ đỉnh phong.
Lại cho thêm chút thời gian, không chừng có thể đột phá đến hỗn độn thánh
nhân hậu kỳ, thậm chí là hỗn độn thánh nhân đỉnh phong.
Không thể không nói, Diệp Lạc là đệ tử khiến hắn hài lòng nhất, cũng là đệ tử
có khả năng đột phá đại đạo thánh nhân nhất.
“Sư tôn, vì sao đệ tử cảm thấy sư tôn thay đổi rất nhiều?”
Diệp Lạc nói ra câu hỏi như vậy.
Câu hỏi này cũng nhận được sự chú ý của đám đệ tử, đây là câu hỏi bọn họ
muốn hỏi.