Đứa con thứ 97 này của lão ta, chê thân phận tọa kỵ này cho nên từ bỏ, tới long
tộc tìm rồng khác làm tọa kỵ cho tông chủ của Vô Đạo Tông sao?
Đứa con thứ 97 của lão ta não bị nước vào à?
Làm tọa kỵ kiêm thần thú hộ pháp không tốt ư?
Cứ thích tìm tọa kỵ tới tranh thủ tình cảm à?
Là thần thú hộ pháp càng được sủng ái, hay là tọa kỵ càng được sủng ái, chuyện
này mà không nhận ra sao?
Ngao Dạ nhìn Ngao Ngự, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ lớn mật.
Đi tranh thủ tình cảm với Ngao Ngự?
Không, đó không phải là chuyện tranh thủ tình cảm, đó là kế hoạch phát triển
long tộc, làm ra cống hiến to lớn.
Nếu lão ta có thể đạt được ân sủng của Sở tông chủ, chẳng phải là chuyện rất tốt
đối với long tộc sao?
Có khả năng quá trình sẽ hi sinh vị trí của Ngao Ngự ở trong Vô Đạo Tông,
nhưng lão ta cảm thấy mọi chuyện đều đáng giá.
Dù sao vì long tộc, vì yêu tộc, luôn có người chịu ấm ức một chút.
Ngao Dạ chậm rãi cấu tứ ý nghĩ trong lòng.
Lão ta lập tức nhìn về phía Ngao Ngự.
“Ngươi đã nói trước mặt vị kia muốn tìm một tọa kỵ, vậy thì nhất định phải tìm,
còn phải tìm tốc độ nhanh nhất.”
“Ngươi có biết, hiện giờ trong sông Ngân Thiên chúng ta, người nào có tốc độ
nhanh nhất hay không?”
Vẻ mặt Ngao Dạ không chút thay đổi nói.
“Sông Ngân Thiên chúng ta… Hình như đại ca có tốc độ nhanh nhất?”
Ngao Ngự cẩn thận nói.
“Không, hiện giờ trong sông Ngân Thiên, nhanh nhất là ta!”
Long Quân Ngao Dạ sải bước, hiên ngang lẫm liệt nói…
Bên Vân Châu, Long Quân Ngao Dạ vô cùng “khoái trá” thương lượng với
Ngao Ngự, thành công lấy được vị trí tọa kỵ của tông chủ Vô Đạo Tông.
Nhưng mà không đợi Ngao Ngự dẫn theo Ngao Dạ rời đi, không biết yêu tộc
biết được tin tức này từ đâu, trực tiếp đến Vân Châu.
Tọa kỵ của tông chủ Vô Đạo Tông!
Đây không phải là danh hiệu nhục nhã người khác cái gì, trái lại là danh hiệu vô
cùng tôn quý.
Vị trí tọa kỵ này đúng là vô cùng sỉ nhục, nhưng cũng cần phải nhìn người.
Tọa kỵ của người bình thường, đúng là có tính sỉ nhục.
Nhưng tọa kỵ của tông chủ Vô Đạo Tông, chuyện này giống nhau sao?
Tọa kỵ của tông chủ Vô Đạo Tông, gần như là dưới một người trên vạn người.
Dù sao có tông chủ của Vô Đạo Tông ở đây, đánh chó còn phải ngó mặt chủ.
Động vào tọa kỵ của tông chủ Vô Đạo Tông, người nào dám?
Vị trí này không thể nghi ngờ là miếng mồi ngon.
Đừng nói là yêu tộc, cho dù là nhân tộc cũng có rất nhiều người động lòng.
Trong lúc này, Vân Châu gần như là bị bao bọc vây quanh.
Nếu không phải lực uy hiếp của Âm Dương Trận Tông đủ cường đại, e rằng cả
Vân Châu đều bị đánh nát bươm.
Vân Châu bị bao vây, cuối cùng Ngao Ngự và Ngao Dạ không ra được, dưới bắt
buộc của vô số yêu tộc, trong Vân Châu triển khai một cuộc “thi đấu cạnh tranh
làm tọa kỵ”, lấy thực lực quyết định, người nào trở thành tọa kỵ của tông chủ
Vô Đạo Tông.
Trong Vân Châu náo nhiệt sôi động hơn, bên Sở Duyên, thì không dễ chịu.
…
Trong khu vực Vạn Châu, Sở Duyên lại chứng kiến một người ứng với một quẻ
lần nữa, hắn đứng trong vòm trời rơi vào trầm tư.
Hắn từ Đông Châu rời đi, tính thời gian, đã trôi qua hơn một tháng.
Hắn cũng từng thấy hơn mười người ứng với quẻ xăm, nhưng đều không ngoại
lệ, những người này dùng hệ thống kiểm tra đo lường, đều kiểm tra đo lường ra
có khả năng thành tài.
Điều này khiến Sở Duyên vô cùng đau đầu.
Nếu có thể, hắn cần hệ thống và ống thẻ đều đảm bảo.
Hắn không tin hệ thống nữa, nhưng hệ thống lấy ra phụ trợ vẫn được.
Chẳng qua dựa theo tình hình hiện giờ, ống thẻ và hệ thống giống như căn bản
không thống nhất ý kiến.
Ống thẻ cho người ứng với quẻ xăm, hệ thống căn bản không nhận, cảm thấy có
khả năng thành tài.
Chuyện này khiến hắn khó xử.
Hắn nên tin tưởng người nào đây?
Rơi vào đường cùng Sở Duyên chỉ có thể xem xét cả đám, hi vọng có thể tìm
được người được ống thẻ và hệ thống cùng đảm bảo.
“Kế tiếp nên đi đâu đây?”
Sở Duyên mê mang nhìn bốn phương tám hướng.
Hơn một tháng qua, hắn bay khắp nơi, khiến hắn đều không rõ phương hướng.
Thậm chí nói, hắn không biết hiện giờ hắn đang ở nơi nào.
“Hiện giờ mình đang ở Vạn Châu sao? Nhưng Vạn Châu là nơi nào?”
Sở Duyên vô cùng sửng sốt.
Hắn cúi đầu nhìn một vòng, phát hiện một tu sĩ.
Hắn quyết định rất nhanh, thuấn di một cái đi tới bên cạnh tu sĩ kia, một tay
nắm lấy bả vai của tu sĩ.
Tu sĩ kia rất sợ hãi, vội vàng khống chế một kiện pháp bảo tỏa ra thực lực cảnh
giới Kim Đan, muốn phản kháng.
Nhưng ở trước mặt Sở Duyên, hoàn toàn không có một chút lực lượng phản
kháng, trạng thái vô địch sao có thể là hư danh.
“Đại nhân tha mạng!”
Tu sĩ kia hoảng sợ kêu la.
Nhìn tiểu kim nhân trước mặt, hắn ta căn bản không biết, rốt cuộc mình đắc tội
đối phương lúc nào.