Vì sao không lý do tới gây sự với hắn ta.
“Bổn tọa hỏi, ngươi đáp, hiểu chưa?”
Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi.
Hắn thực sự bị chuyện tìm đệ tử làm cho sững sờ, không còn tâm tư duy trì
phong thái thản nhiên nữa.
“Đại nhân! Ta đã rõ!”
Tu sĩ kia vội vàng nói, sợ nói xong một giây sau sẽ bị Sở Duyên bóp chết.
“Nơi này hướng đông tây nam bắc là những nơi nào, còn nữa, gần đây đại lục
Thần Hành có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Sở Duyên thản nhiên hỏi.
Tu sĩ kia vội vàng đáp bốn phía Vạn Châu là những đại châu nào, sau đó đối
mặt với vấn đề thứ hai, tu sĩ kia bất đắc dĩ.
“Đại, đại nhân, ta chỉ là một cảnh giới Kim Đan, chưa bao giờ ra khỏi Vạn
Châu, đối với chuyện ở bên ngoài, ta căn bản không biết bao nhiêu.”
“Ồ… Hình như ta nghe nói, tông môn ẩn thế Đông Châu trong truyền thuyết có
người xuất hiện ở bên Vân Châu, hình như việc này rất náo nhiệt sôi nổi, ta
cũng không biết là có chuyện gì…”
Khi tu sĩ kia nói chuyện cơ thể đều đang run lẩy bẩy.
“Bên Vân Châu có người của tông môn ẩn thế Đông Châu xuất hiện sao?”
Sở Duyên nghe thấy thế sửng sốt, có chút trầm mặc.
Ý chính là, tông môn ẩn thế Đông Châu chân chính xuất hiện.
Tông môn ẩn thế Đông Châu…
Ở Vân Châu sao…
Sở Duyên có chút động lòng.
Hắn muốn bay qua xử lý sạch sẽ tất cả người của tông môn ẩn thế Đông Châu,
chính thức thay thế tông môn ẩn thế Đông Châu chân chính, khiến tông môn ẩn
thế Đông Châu kia biến mất hoàn toàn.
Nhưng trước mắt hắn còn hơn mười tháng, đã phải tiến hành kiểm tra đo lường
tông môn, hắn còn chưa tìm được đệ tử thích hợp.
Hắn nên lựa chọn thế nào đây?
Sở Duyên do dự một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ đi tìm tông môn ẩn thế
Đông Châu kia, dự định đi tìm đệ tử của mình trước.
Hắn muốn tìm đệ tử được hệ thống và ống thẻ cùng đảm bảo.
Nghĩ tới đây, Sở Duyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tu sĩ trước mặt, im lặng
không nói.
Ngay sau đó, bóng dáng hắn cử động, bay nhanh ra ngoài Vạn Châu.
Trong đầu hắn đang tìm kiếm quẻ lúc trước lưu lại, cuối cùng dừng hình ảnh ở
một quẻ.
“Khu vực Đông Châu, giống như mơ mà không phải mơ, như gần như xa, núi
Tây Nam, gặp Tử Tô (tía tô) trong huyện Cổ Long…”
Ý chính là bên Đông Châu, bên cạnh một ngọn núi có một thị trấn Cổ Long, bên
trong có Tử Tô gì đó?
Tử Tô là người hay là gì, Sở Duyên không biết.
Nhưng mà đi xem sẽ biết thôi.
“Vậy mà Tử Tô này ở Đông Châu?”
“Đi một vòng, vẫn là phải trở về Đông Châu.”
Sở Duyên cảm thấy hết nói nổi.
Bởi vì quá nhiều quẻ, Sở Duyên căn bản không thể xem hết được.
Vẫn luôn không biết, vậy mà còn có Đông Châu.
Hắn không biết nên nói gì.
Sớm nói có Đông Châu, hắn đã tìm kiếm ở Đông Châu rồi.
Không đến mức như bây giờ, giống như ruồi bọ không đầu.
Đi tới đi lui xung quanh, gương mặt Sở Duyên đã âm trầm.
Hắn hít sâu một hơi, trong đầu cẩn thận tìm tòi.
Hắn muốn nhìn xem, Đông Châu còn nữa hay không, cùng tìm ra luôn.
Đáng tiếc hắn tìm một lúc lâu, cũng không tìm được Đông Châu.
Rõ ràng là Đông Châu chỉ có một, chính là Tử Tô này.
“Thôi quên đi, xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều.”
Sở Duyên lắc đầu, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua vòm trời, xác định vị
trí của Đông Châu.
Bóng dáng cử động, bay về phía Đông Châu.
Bóng dáng hắn gần như hóa thành ảo ảnh.
Thường xuyên bay tới bay lui, Sở Duyên gần như nắm trong tay tốc độ phi hành
của trạng thái vô địch này.
Hắn bay lên kêu một cái rất nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất khỏi khu vực Vạn Châu, bay thẳng tới
Đông Châu.
Tốc độ nhanh cực hạn, cho dù là cảnh giới Độ Kiếp cũng không thể sánh bằng
tốc độ của hắn, gần như là vượt qua tốc độ của mọi thứ.
Ở Vạn Châu tu sĩ kia nhìn Sở Duyên lập tức biến mất, đều bị dọa ngốc, ngơ
ngác đứng ở đó.
Hoàn toàn thẫn thờ…
…
Trong khu vực Đông Châu, Sở Duyên nhanh chóng trở về nơi này.
Hắn không trở về Vô Đạo Tông, mà lập tức đi tới phía tây nam Đông Châu.
Sau khi hỏi thăm một lát, hắn cũng thành công tìm được huyện tên là Cổ Long.
Không nằm ngoài dự liệu, huyện Cổ Long này thực sự là thành lập trong một
ngọn núi phía tây nam.
Là một huyện thành nhỏ, nhưng vì Đông Châu nhanh chóng phát triển, cho dù
là một huyện thành nhỏ cũng phát triển vô cùng phồn vinh.
Sở Duyên đi tới huyện thành nhỏ này, lúc này lấy ống thẻ ra, lại hỏi tường tận
tin tức một lần nữa.
Đối với bộ này, hắn đã thuộc lòng như cháo.
Lay về phía trời, một quẻ xăm lập tức rơi xuống đất.
Sở Duyên nhặt lên, đọc.
“Trong huyện Cổ Long, phía tây nam thành, vườn rau, tự nhiên có thể thấy Tử
Tô”.
Vườn rau?
Chẳng lẽ Tử Tô này là nông danh thành thật nào đó sao?
Sở Duyên sinh lòng tò mò, trái lại cũng không nghĩ nhiều.