Sau đó hắn nhanh chóng bay về phía tây nam, bên cạnh phía tây nam của huyện
thành này gần như đều là vườn rau.
Huyện thành nhỏ này quy hoạch vô cùng rõ ràng.
Phía đông là chợ, phía tây là khu dân ở, phía bắc là nơi cư trú của quan lại
quyền quý như phủ huyện lệnh, mà vùng tây nam là vườn rau.
Sở Duyên đứng trên vòm trời, có mây mù che phủ cơ thể hắn, phàm nhân phía
dưới căn bản không thể phát hiện ra hắn.
Chẳng qua vẻ mặt hắn hơi kỳ lạ.
Hắn nhìn một vùng rau xanh mượt ở phía dưới, có chút mê mang.
Hắn nên đi đâu tìm Tử Tô này đây?
“Hay là, lại dùng ống thẻ một lần nữa?”
Trong lòng Sở Duyên xuất hiện ý niệm này, hắn trực tiếp muốn ói ra.
Tìm một đệ tử, còn cần dùng ống thẻ ba lần.
Hắn cũng bất đắc dĩ rồi.
Bất đắc dĩ không biết phải làm sao, nên dùng vẫn phải dùng.
Sở Duyên chỉ có thể cầm ống thẻ lên lần nữa, cầu một quẻ.
“Không phải người không phải ma không phải tiên…”
Không phải người, cũng không phải ma, cũng không phải tiên?
Không đúng, Tử Tô này không phải người?
Sở Duyên sửng sốt một lát, ánh mắt nhìn bên trong vườn rau xanh mượt.
Đừng nói với hắn, Tử Tô này là một loại đồ ăn nào đó, hay là loại hóa hình kỳ
lạ gì đó đấy nhé.
Sở Duyên nghĩ một lát, bóng dáng chậm rãi bay xuống phía dưới.
Hắn hàng lâm vườn rau, phàm nhân bận rộn canh tác ở bốn phía lập tức chú ý
tới hắn.
Thực sự là vì phong cách trang bức của Sở Duyên quá cao.
Toàn thân tỏa ra kim quang, hàng lâm xuống, giống như mang theo đại thế của
Thiên Địa, khiến phàm nhân có cảm giác, bọn họ đang đối mặt với một vùng
Thiên Địa, sợ hãi quỳ xuống.
“Tiên nhân…”
Đám phàm nhân cùng mở miệng nói.
“Đều đứng dậy cả đi.”
Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, tùy ý nói một câu.
Một câu này của hắn vang lên, vốn là dựa theo tưởng tượng của Sở Duyên, đám
người này sẽ đứng lên hết.
Nhưng không ngờ tới, vậy mà đám người này vẫn còn quỳ, điều này khiến
gương mặt Sở Duyên cứng đờ lại.
Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng không có biện pháp.
Hắn đột nhiên nghĩ tới, có vẻ như hắn không có bất cứ chiêu thức gì, có thể
khiến đám người này đứng dậy.
Giống như những người lợi hại, đều xua tay một cái có thể nâng người ta dậy.
Hắn vẫn luôn không làm được, chỉ sợ hắn giơ tay sẽ là vòng sáng kim sắc.
“Bổn tọa hỏi các ngươi, các ngươi biết Tử Tô là thứ gì không?”
Sở Duyên cũng không miễn cưỡng, hỏi thẳng vào vấn đề, mở miệng hỏi.
Sau khi hắn hỏi ra, lập tức nhìn về phía đám người.
Vốn cho rằng sẽ có người nhanh chóng trả lời hắn, nhưng sau đó Sở Duyên cảm
thấy hắn đã sai.
Đám phàm nhân này vẫn luôn quỳ trên đất, nói nhảm cũng không dám nói,
giống như hắn vô cùng đáng sợ.
Sở Duyên thấy thế, cũng hết nói nổi, nhưng hắn không có biện pháp khác.
Hắn chỉ có thể đi tới bên cạnh một phàm nhân, đỡ phàm nhân kia dậy.
Đối mặt với phàm nhân, Sở Duyên không có ý nghĩ táo bạo gì, mà vô cùng tôn
kính nâng lên.
“Lão nhân gia, xin hỏi ngươi biết Tử Tô là gì không?”
Sở Duyên nhìn lão giả phàm nhân trước mặt mình, ấm giọng nói.
“Tiên nhân…”
Toàn thân lão giả này đều đang run lẩy bẩy, đâu dám trả lời câu hỏi của Sở
Duyên.
“Lão nhân gia, đừng sợ, bổn tọa sẽ không làm các ngươi bị thương, chỉ tới hỏi
vấn đề mà thôi, ngươi biết Tử Tô là gì không?”
Sở Duyên cố gắng trấn an lão giả phàm nhân này.
Nhưng mà cho dù Sở Duyên trấn an kiểu gì, lão giả phàm nhân này vẫn run lẩy
bẩy, không dám nói gì thêm, sợ Sở Duyên giáng tội.
Sở Duyên không sốt ruột, cho lão giả này chút thời gian, để lão giả phàm nhân
này bình tĩnh một lát.
Một lát sau, Sở Duyên mới hỏi vấn đề tiếp, cuối cùng lão giả phàm nhân kia
cũng mở miệng.
“Tiên, tiên trưởng, Tử Tô ở chỗ bọn ta, hình như là một loại đồ ăn? Không,
không biết đây có phải là thứ tiên trưởng muốn tìm không?”
Giọng nói của lão giả phàm nhân này run run nói.
“Tử Tô là một loại đồ ăn sao? Lão nhân gia, ngươi biết đồ ăn này ở đâu
không?”
Sở Duyên ngây ngẩn cả người, lập tức hỏi một câu.
“Tiên trưởng, Tử Tô ở đó…”
Lão giả phàm nhân chỉ một vùng đất trồng rau.
Sở Duyên nhìn theo phương hướng đối phương chỉ, hắn liếc mắt một cái thấy
được một vùng thực vật màu tím chi chít.
Đây là Tử Tô sao?
Tìm được Tử Tô, sau đó thì sao?
Sở Duyên hơi kinh ngạc, hắn đã tìm được.
Chẳng qua cần hắn làm gì? Nhận đống đồ ăn này làm đồ đệ, sau đó đặt ở trong
tông nuôi, mỗi ngày phơi nắng, tưới nước ư?
Chuyện này quá kỳ lạ.
Khóe miệng Sở Duyên hơi giật giật, động tác của hắn không chậm, đi thẳng vào
trong vườn rau kia.
Hắn nhìn thực vật màu tím có ở khắp nơi, rơi vào trầm tư.
Hắn nên làm gì bây giờ?
Hay là thử dùng hệ thống kiểm tra đo lường trước xem, xem có thể nhìn ra được
thứ gì hay không?