Đây là túi đựng đồ duy nhất trên người hắn, bên trong còn có không ít thứ. Nếu
không có túi trữ vật này, trên người hắn không còn cái thứ hai đâu.
“Ừm.”
Chu Lẫm gật đầu, chuẩn bị nhận lấy túi trữ vật.
Nhưng cầm túi trữ vật, lão ta làm thế nào cũng không lấy được, giống như túi
trữ vật này bị lực siêu cường gì đó dính chặt.
“Sở đạo hữu?”
Chu Lẫm mới hỏi một câu, thì phát hiện túi trữ vật buông lỏng ra, lão ta dễ dàng
nắm trong tay.
“Không sao không sao.”
Sở Duyên lắc đầu, không muốn nói cái gì.
“Hiện giờ Sở đạo hữu coi như là khách khanh của học viện Hạo Nhiên ta đúng
không?”
“Đã nói, vậy thì đương nhiên là phải.”
“Vậy thì tốt, yên tâm đi Sở đạo hữu, bình thường không có chuyện gì, nhưng
nếu có đại chiến gì, có lẽ cần Sở đạo hữu ra tay.”
“Có thể…”
“Vậy ta rời đi trước, đi giúp Sở đạo hữu khiến ma khí hóa hình.”
Chu Lẫm nói câu này xong, thì xoay người rời đi.
Ở tại chỗ chỉ còn mình Sở Duyên đứng trên bầu trời, đối với lời Chu Lẫm nói,
hắn không để ở trong lòng.
Đại chiến gì đó kia, nếu có đại chiến, hắn dùng vòng sáng kim sắc trực tiếp
đánh bạo thủ lĩnh đứng đầu bên đối phương không phải xong việc sao…
…
Trong khu vực Đông Châu, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trên đường sơn môn, hai bóng người đang đứng ở đây.
Hai người này chính là hai đệ tử Hướng Đạo Tông của Bạch Trạch, Ninh Phàm
và Long Lợi Xuyên.
Hai người phụng lệnh của Bạch Trạch, đến tìm đệ tử của Vô Đạo Tông so tài.
Chẳng qua vẻ mặt hai người không tình nguyện lắm, rõ ràng nếu không phải
Bạch Trạch yêu cầu, bọn họ tuyệt đối không tới tìm đệ tử của Vô Đạo Tông so
tài.
Chuyện này không thể trách bọn họ, đếm cẩn thận, đây đã là lần thứ tám bọn họ
tới tìm đệ tử của Vô Đạo Tông so tài.
Tám lần đều giống y như đúc, mơ mơ màng màng bị đánh bại.
Vô Đạo Tông kia chỉ còn lại mình đệ tử Tử Tô, nhưng đệ tử này cũng rất khủng
bố.
Mỗi lần so tài, vung tay lên một cái là có thể đánh bại bọn họ.
Cảnh tượng kỳ lạ trong thế giới trong mơ đó, khiến bọn họ khổ không thể tả.
Bọn họ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đại sư huynh, chúng ta vẫn phải đi lên tìm tai vạ sao?”
Long Lợi Xuyên mặc áo bào màu đen, lưng đeo trường cung mũi tên nhọn hơi
sợ nói.
“Nếu không thì sao? Sư tôn đã mở miệng, chúng ta có thể làm trái được à.”
Ninh Phàm nghiến răng nói.
“Nhưng mà… Nhưng mà…”
Long Lợi Xuyên thực sự không biết nên nói như thế nào.
Bị nhốt trong thế giới trong mơ, chậm rãi trầm luân, quá trình đó vô cùng thống
khổ.
Đặc biệt là khi tỉnh lại, đều không thể phân rõ đâu là thế giới chân thật, mơ mơ
màng màng.
“Nhưng mà cái gì? Các ngươi muốn tới tìm ta sao?”
Một giọng nói vang lên ở phía sau.
Hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên đường núi, Tử Tô đang đứng
ở đó, hình như chuẩn bị xuống núi.
“Sư tỷ Tử Tô!”
Hai người nhìn thấy Tử Tô, nhao nhao khom lưng 90 độ cúi đầu, mở miệng gọi
sư tỷ.
Bọn họ mặc kệ bối phận của Tử Tô, đều có bối phận lớn hơn bọn họ, dù sao
xưng sư tỷ là được.
Thực sự là vì Tử Tô khiến bọn họ khắc sâu ấn tượng.
Thế giới trong mơ vô cùng quỷ dị kia, khiến bọn họ thán phục.
Cho dù Tử Tô không yêu cầu, bọn họ vẫn gọi Tử Tô một tiếng sư tỷ.
“Hai ngươi lên đây, không phải là tới tìm ta so tài đấy chứ?”
Tử Tô đi tới trước mặt hai người, thản nhiên hỏi.
“Khụ khụ, đúng vậy.”
Ninh Phàm nghiến răng nói.
“Chuyện này không thể được, ta phải xuống núi rồi.”
Tử Tô lắc đầu, từ chối.
Sư tôn từng nói với nàng, nàng là đệ tử có tiềm lực nhất.
Nàng đã tu hành một thời gian, nàng chuẩn bị xuống núi tìm đám sư huynh sư
tỷ của nàng, lần lượt khiêu chiến, chứng minh sự kỳ vọng của sư tôn đối với
nàng.
Tử Tô nàng, là người có tiềm lực nhất!
“Chuyện này, nhưng mà sư tôn bảo bọn ta tới khiêu chiến…”
Long Lợi Xuyên nhỏ giọng nói.
“Khiêu chiến? Đó là khiêu chiến sao? Hai người các ngươi không phải là tới
chịu ngược à?”
Tử Tô nhắc tới chuyện này, trên gương mặt lạnh nhạt không khỏi lộ ra nụ cười.
Nói ra, đánh người thực sự rất vui.
Đặc biệt là xây dựng cảnh trong mơ kỳ lạ, nhìn hai tên ngốc này đi vào chơi, đó
gọi là vui sướng.
“Chuyện này…”
Ninh Phàm bất đắc dĩ, không biết nên nói gì cho phải.
“Được rồi, ta không rảnh ngược các ngươi, các ngươi đi lên núi tìm đứa nhóc
kia, so tài với hắn đi, đứa bé kia sẽ thỏa mãn các ngươi.”
Tử Tô chỉ lên núi.
Sau đó nàng tiếp tục đi xuống chân núi, không nói thêm câu nào nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Phàm và Long Lợi Xuyên liếc nhau một cái, không
biết nên làm thế nào mới tốt.
Cuối cùng vẫn là Ninh Phàm do dự một lát nói ra.
“Không bằng… Không bằng chúng ta lên xem, đi tìm đứa bé kia?”
Ninh Phàm nói như vậy.
Long Lợi Xuyên nghe thấy thế, không còn biện pháp khác, chỉ có thể đi theo
Ninh Phàm.