Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 690

Hai người đi lên Vô Đạo Tông, hỏi “thần thú hộ pháp” kiêm “rồng hướng dẫn”

Ngao Ngự, thành công tìm được đứa bé trên đất trống sau núi.

Một đứa bé, nhìn rất nhỏ tuổi.

Ngay cả cao bằng nửa bọn họ cũng không được.

Khi Ninh Phàm và Long Lợi Xuyên biết được bọn họ so tài với một đứa nhóc,

trực tiếp muốn quay đầu rời đi.

Đùa giỡn gì thế? Bảo bọn họ so tài với một đứa con nít ư.

Đây không phải là muốn mạng đứa bé đó ư?

Nhưng mà đứa bé kia nghe nói muốn so tài, cả người đều hưng phấn, tiến lên

lôi kéo hai người muốn so tài.

Cuối cùng Ninh Phàm và Long Lợi Xuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể chuẩn bị so tài.

Ba người đứng thành hình tam giác, chuẩn bị so tài.

Trước khi so tài, Ninh Phàm nghĩ một lát, báo ra tu vi của bản thân, hi vọng đứa

bé này biết khó mà lui.

“Cảnh giới Nguyên Anh, đại đệ tử Ninh Phàm của Hướng Đạo Tông, xin chỉ

giáo!”

Ninh Phàm rút tế nhận ra, thản nhiên nói.

“Cảnh giới Kim Đan, nhị đệ tử Long Lợi Xuyên của Hướng Đạo Tông, xin chỉ

giáo.”

Long Lợi Xuyên hiểu ý, lấy trường cung ra, để mũi tên lên, mở miệng nói.

Bọn họ vốn muốn đứa bé này biết khó mà lui.

Không ngờ đứa bé nghe thấy thế, chẳng những không sợ hãi, còn lộ ra vẻ mặt

nóng lòng muốn thử.

“Cảnh giới Luyện Khí lần thứ 7658, đứa bé theo hầu tông chủ của Vô Đạo

Tông, xin chỉ giáo!”

Tiểu tử này bày ra tư thế, mở miệng nói.

Đứa bé này mới nói như vậy, đám Ninh Phàm sững sờ.

Cảnh giới Luyện Khí có 7658 lần từ khi nào thế?

Sao bọn họ không biết?

“Hai vị cẩn thận, oa, oa muốn dùng chiêu thức, chiêu nạp khí thuật này của oa

rất mạnh!”

Tiểu tử này ngọt ngào ngây thơ nói.

“Nạp khí thuật?”

Ninh Phàm và Long Lợi Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái.

Bọn họ đều biết chiêu thức này.

Chiêu thức này không phải là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí dùng để nạp khí tu

luyện sao? Đây tính là chiêu thức ư?

Trong lòng hai người đều tràn ngập nghi ngờ, nhưng ngay sau đó, hai người hối

hận.

Chỉ thấy đứa bé há miệng khẽ hút, linh khí trong ngoài núi Thiên Vụ cùng chấn

động, bất chợt giống như bị nuốt trôi.

Vô số linh khí bị nuốt vào trong miệng đứa nhóc.

Năng lượng khủng bố hội tụ lại, khí tràng xung quanh đều trở nên khác biệt.

Cả người đứa nhóc trướng lên như quả cầu.

Chỉ trong nháy mắt, đứa nhóc phun vô số linh khí trong miệng ra.

Vô số linh khí hội tụ thành một chùm tia sáng, lấy lực lượng vô cùng khủng bố

đánh về phía Ninh Phàm và Long Lợi Xuyên.

Ninh Phàm và Long Lợi Xuyên: “?”

Ngươi gọi đây là nạp khí thuật sao?

Bùm!

Cả núi Thiên Vụ đều run lên một cái.

Sau khi ổn định lại, toàn bộ đều quay về yên bình.

Ninh Phàm và Long Lợi Xuyên đều mất đi năng lực chiến đấu.



Ở bên ngoài phía xa núi Thiên Vụ, tứ đại mãnh thú và Bạch Trạch đều nhìn thấy

cảnh này.

Ánh mắt tứ đại mãnh thú đều kỳ lạ nhìn Bạch Trạch.

Bọn họ cảm thấy vô cùng nghi ngờ năng lực day bảo của Bạch Trạch.

Ngươi nói xem, đệ tử của ngươi không đánh lại đệ tử của Sở đạo hữu thì thôi,

bọn họ cảm thấy chuyện này rất bình thường, dù sao cũng là đệ tử của Sở đạo

hữu, mạnh hơn một chút, chuyện này rất bình thường đúng không?

Nhưng đệ tử của ngươi ngay cả đứa bé trong tông môn của Sở đạo hữu cũng

không đánh lại, chuyện này quá mức rồi.

“Không phải, các ngươi nhìn ta làm gì? Rõ ràng đứa bé này là Chí Tôn trời

sinh, trời sinh đã có đại khí vận trong người, tu hành phát triển rất nhanh, đệ tử

của ta không đánh lại, chuyện này rất bình thường không phải sao?”

Bạch Trạch mở miệng nói như vậy, chẳng qua vẻ mặt lão ta vẫn khó coi như cũ,

đệ tử của lão ta bị một đứa bé đánh bại.

Chẳng trách đến bây giờ Thiên Địa không tìm lão ta bàn chuyện hợp tác…



Ngay khi phía sau núi Vô Đạo Tông xảy ra chiến đấu kịch liệt, tụ tập vô số linh

khí.

Không ai chú ý ở bên cạnh phòng bếp, Lý Nhị Cương mới đặt trứng trùng trong

tổ nhỏ ngầm thôn phệ một phần linh khí.

Sau khi thôn phệ một phần linh khí, trứng trùng im lặng nứt ra một khe hở nhỏ.

Không biết qua bao lâu, một cái đầu chui từ trong trứng trùng ra.

Mà ở bên phòng bếp này, không có người chú ý tới, Ngao Dạ và Ngao Ngự ở

bên cạnh trông coi nói chuyện với nhau.

Nói một cách chính xác, là Ngao Dạ đang răn dạy Ngao Ngự.

“Ngươi ấy à, thực sự không có tác dụng gì, người của Hướng Đạo Tông tới, bảo

ngươi dẫn đường thì ngươi dẫn đường sao?”

“Ngươi là thần thú hộ pháp đấy, không phải rồng hỏi đường, sao ngươi làm thần

thú hộ pháp, không có tác dụng gì như vậy.”

“Nếu không ngươi đi tìm tông chủ từ chức vị trí này, để vi phụ làm cho? Vi phụ

cũng rất nhàn rỗi, có thể kiêm nhiệm vị trí thần thú hộ pháp và tọa kỵ luôn.”

Ngao Dạ nói.

Ngao Ngự ở bên cạnh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Nhưng mà hắn ta luôn cảm thấy, câu nói của phụ thân hắn ta có hàm ý khác?
Bình Luận (0)
Comment