“Phụ thân, ta đã rõ, lần sau ta sẽ không chỉ đường cho người khác nữa.”
Ngao Ngự ngoan ngoãn gật đầu.
“Đây là trọng điểm sao? Đây là trọng điểm à?”
Ngao Dạ mở to mắt nhìn.
“Vậy trọng điểm là gì?”
Ngao Ngự mê mang hỏi.
“Trọng điểm là… Trọng điểm không có gì, tóm lại, vi phụ nói với ngươi, ngươi
phải nghe thật kỹ, thời đại này không giống trước đây, đây là thời đại đấu tranh
sinh tồn, thích giả sinh tồn, ngươi phải học tiến hóa, ngươi hiểu chưa? Thời đại
không thích hợp với ngươi, ngươi phải học cách tiến hóa, tiến hóa tới thời đại
thích hợp với ngươi.”
Ngao Dạ lớn tiếng nói xong.
“Phụ thân, ta… Ta đã rõ.”
Ngao Ngự đáp.
Hai bọn họ không chú ý tới, một cái đầu vươn từ trong trứng trùng ra, rất tò mò
nhìn bọn họ.
Đồng thời, cũng đang lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Đấu tranh sinh tồn, thích giả sinh tồn…
Tiến hóa…
Trong mắt cái đầu này mơ hồ lộ ra suy tư.
Ngay sau đó, một con tiểu giáp trùng màu đen leo từ trong ra, bò ra bên ngoài.
Con tiểu giáp trùng màu đen này mang một loại ẩn nặc chi hiệu.
Ngao Dạ và Ngao Ngự căn bản không chú ý tới.
Ngao Dạ “dạy bảo” Ngao Ngự xong, cảm thấy tâm trạng sung sướng, lúc này
mới xua tay rời đi, bảo Ngao Ngự trông chừng trứng trùng này, lão ta xoay
người rời đi, chuẩn bị đi tu luyện.
Ngao Ngự thấy thế, cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Ngồi trước bàn, chuẩn bị ngẩn người, tiếp tục trông chừng trứng trùng kia, đợi
trứng trùng nở ra.
“Trứng trùng à trứng trùng, rốt cuộc khi nào ngươi mới nở ra đây…”
“Trứng trùng… Hả? Trứng trùng đâu?”
Ngao Ngự đột nhiên trợn to mắt.
Hắn ta phát hiện, vậy mà trứng trùng đã vỡ.
Bên trong không còn gì nữa.
Hắn ta lập tức sững sờ.
Trời…
Trời giống như sập xuống…
…
Cùng lúc đó, trên Thái Nhất Kiếm Tông, Tử Tô nhanh chóng đi tới nơi này.
Tốc độ của nàng rất nhanh.
Cùng ở Đông Châu, nàng tốn chưa tới một ngày đã tìm được Thái Nhất Kiếm
Tông, còn gặp được đại sư huynh Diệp Lạc.
Đúng vậy, người Tử Tô muốn khiêu chiến đầu tiên chính là Diệp Lạc.
Dù sao Diệp Lạc cách nàng gần nhất.
Đây là lần đầu tiên nàng đi tìm Diệp Lạc.
Mà Diệp Lạc của Thái Nhất Kiếm Tông biết Tử Tô tới, đầu tiên cứ nghĩ sư tôn
lại bảo đệ tử xuống núi.
Nhưng cẩn thận hỏi một chút mới biết, căn bản không phải là sư tôn bảo.
Mà là sư muội này tự ý xuống núi, muốn khiêu chiến hắn ta.
Lúc này Diệp Lạc ngơ ngác một lát.
Sao sư muội không tìm Trương Hàn ở châu bên cạnh, tìm hắn ta làm gì.
Hiện giờ hắn ta đã là cảnh giới Đại Thừa chân chính, Diệp Lạc vốn định từ
chối, nhưng không chịu nổi thỉnh cầu của Tử Tô, đành phải so tài.
Cuối cùng Diệp Lạc chỉ có thể đồng ý, so tài với Tử Tô một trận.
Hai người chuẩn bị tiến hành chiến đấu trên bầu trời.
Trước lúc so tài, Tư Nhạc ở Thái Nhất Kiếm Tông đặc biệt tới bảo Diệp Lạc cẩn
thận một chút, nói thủ đoạn của Tử Tô rất đặc biệt.
Chẳng qua Diệp Lạc không để ý lắm, nói Tư Nhạc không cần lo lắng.
…
Trên bầu trời cách xa Thái Nhất Kiếm Tông.
Diệp Lạc chân giẫm lên một thanh linh bảo Tiên Kiếm thượng phẩm, hai tay để
sau lưng, giống như một kiếm tiên vô thượng, chỉ đứng ở đó, có thể khiến người
ta cảm thấy áp bách.
Mà Tử Tô ở đối diện hắn ta không triển lãm bất cứ tư thái gì, vẫn duy trì bộ
dạng bình thường, kiên định với chân lý “lặng lẽ mạnh dần”.
“Sư muội, muội ra tay đi, nếu không sư huynh ra tay trước, muội sẽ không có
cơ hội ra tay đâu.”
Diệp Lạc thản nhiên nói.
“Đại sư huynh, không cần, ta không muốn chiếm chút tiện nghi ấy, không bằng
ngươi ta cùng ra tay đi.”
Tử Tô muốn trở thành người mạnh nhất trong đám đệ tử của Vô Đạo Tông.
Nàng không cần chiếm bất cứ tiện nghi gì, như vậy cho dù thắng, nàng cũng
chưa phải là người mạnh nhất.
Kỳ vọng của sư tôn đối với nàng, nàng nhất định phải hoàn thành.
“Cùng ra tay sao? Có thể.”
Diệp Lạc sửng sốt một lát, sau đó cười, gật đầu.
Trong lòng cảm khái sư muội này đúng là khác biệt.
Hắn ta nói xong muốn ra tay, không hàm hồ nữa.
Giơ tay chém một kiếm khí tới.
Lực đạo không nặng không nhẹ, có lực lượng của cảnh giới Kim Đan.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tử Tô lắc đầu, biết vị đại sư huynh này xem thường
nàng rồi.
Nàng không qua loa, dốc toàn lực ra chiêu.
Trong lúc nàng lật tay, một tia thần quang từ trên người nàng lóe lên.
Khí tức quỷ dị mà huyền diệu tràn ngập ra.
Chuyện này…
Trong lòng Diệp Lạc vang lên hồi chuông cảnh báo, cảm thấy nguy hiểm sắp
tới.
Hắn ta lập tức hiểu rõ, sư muội trước mặt mình thực sự không đơn giản.
Một lúc sau, ý thức của hắn ta đột nhiên hơi mơ màng.
Dưới mơ màng cực hạn, hắn ta lấy tay làm kiếm, chém một kiếm về phía Tử
Tô.
Nhưng Diệp Lạc cũng rơi vào trong cảnh trong mơ.
Tử Tô cũng không chịu nổi, đối mặt với một kiếm này của Diệp Lạc, tất cả dị
bảo trên người nàng đều lóe lên hào quang, dốc toàn lực ngăn cản một kiếm
này