Cùng lúc đó, ở bên ngoài học viện Hạo Nhiên, trong một động thiên phúc địa.
Chu Lẫm đang chỉ huy mười mấy học viên lão sư làm việc.
Bọn họ đang dựng trận pháp dẫn linh.
Ở giữa trận pháp có một bếp lò, ma khí chi chủng đang được đặt ở giữa bếp lò.
Chu Lẫm đang định bắt đầu khiến ma khí này hóa hình.
Bày ra trận pháp dẫn linh, chính là vì đảm bảo linh khí dư thừa xung quanh,
mưu đồ khiến ma khí này hóa hình một cách hoàn mỹ.
Chẳng qua…
Chu Lẫm vô cùng lo lắng, sau khi ma khí này hóa hình, sẽ trở thành kiếp số của
đại lục Thần Hành.
Cho nên lão ta định tăng thêm chút gì đó, ví dụ như một số thứ có thể ức chế ma
tính.
Chu Lẫm im lặng nhìn mấy thứ đặt trên bàn.
Một viên Xá Lợi Tử từ di tích Phật tu Thượng Cổ.
Một bản kinh văn từ khi tích Phật tu, tụng bảy bảy bốn mươi chín lần cho ma
khí này.
Một đóa đài sen Phật tu đương đại sử dụng, quanh năm ở trong tự miếu, lây
dính phật tính nồng đậm.
Chu Lẫm dự định lấy ba thứ này, tạo thành nền tảng Phật tính cho ma khí này.
Lấy Phật tính ức chế ma tính.
Chu Lẫm cảm thấy ý nghĩ của mình rất không tệ.
Như vậy có thể giúp Sở đạo hữu, có năng lực phòng ngừa sau này ma khí trở
thành kiếp nạn của đại lục Thần Hành.
“Các ngươi dựng nhanh lên.”
Chu Lẫm thấy đám lão sư dựng trận pháp dẫn linh quá chậm, không khỏi thúc
giục một câu.
“Viện trưởng.”
Một lão sư đi tới.
“Có chuyện gì?”
Chu Lẫm nhìn thoáng qua lão sư kia, mở miệng hỏi.
“Viện trưởng, ngươi muốn khiến ma khí này hóa hình à? Nhưng e rằng ma khí
khó dạy, cho nên mới làm nhiều thứ có liên quan tới ma tính sao?”
Lão sư kia dò hỏi.
“Không sai, có nhãn lực đấy.”
Chu Lẫm mang theo ánh mắt tán dương, nhìn thoáng qua lão sư kia.
“Nhưng viện trưởng, ma tính vốn là thiên phú của ma khí, nếu dùng Phật tính
ức chế, chẳng phải đồng nghĩa với ức chế thiên phú sao?”
Lão sư kia hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Nghe thấy những lời này, cơ thể Chu Lẫm đều run lên.
Đúng vậy, lão ta dùng Phật tính ức chế ma tính, chẳng phải là hủy diệt thiên phú
của ma khí này sao?
Nếu Sở đạo hữu biết rõ, lão ta hủy diệt thiên phú của ma khí này, không giết lão
ta mới lạ.
Phù!
Vậy mà suýt nữa kết xuống thù sinh tử với cường giả cảnh giới Độ Kiếp.
Đúng là may mắn, may mắn được nhắc nhở.
Chu Lẫm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy theo ý của ngươi, nên xử lý như thế nào mới tốt?”
Chu Lẫm nhìn về phía lão sư này, mở miệng hỏi.
“Ta cảm thấy, có thể dùng một số bảo vật, tăng thiên phú của ma khí này, để
tránh ma khí này bị Phật tính ức chế thiên phú.”
Lão sư nói như vậy.
“Vậy ngươi nói xem, dùng bảo vật gì mới tốt?”
Chu Lẫm lại hỏi.
“Nghe nói, học viện chúng ta có hai chí bảo, vẫn luôn được viện trưởng nắm
giữ, một là bút Hạo Nhiên, hai là Hạo Nhiên Châu, theo lời đồn Hạo Nhiên
Châu có được năng lực tăng thiên phú, có thể lấy ra dùng.”
Lão sư kia nói.
“Hạo Nhiên Châu?”
Chu Lẫm sửng sốt một lát.
Hạo Nhiên Châu, đúng là một chí bảo, có thể tăng thiên phú của một người.
Nhưng có thể tăng thiên phú của ma khí hay không, lão ta không biết.
“Vậy ta thử xem, ngươi lui ra đi.”
Chu Lẫm vốn định thử xem.
Dù sao lão ta không muốn đắc tội cường giả cảnh giới Độ Kiếp.
Một tán tu cảnh giới Độ Kiếp, nếu nháo không chết không ngừng với lão ta, vậy
học viện Hạo Nhiên này của lão ta sẽ gặp tao ương mất.
Tán tu đại biểu biết rõ toàn thân.
Loại tu sĩ này đáng sợ nhất, trừ phi có thể một lần giết chết, nếu không thì người
ta trốn ở chỗ tối, đánh lén đệ tử của ngươi, sẽ không đánh chính diện với ngươi.
Chuyện này vô cùng đau đầu.
“Vâng, viện trưởng.”
Lão sư kia gật đầu, lùi xuống.
Chu Lẫm ở tại chỗ nhìn ma khí này, rơi vào trầm tư…
…
Mấy ngày sau, trong học viện Hạo Nhiên.
Chu Lẫm vội vàng từ trong động thiên phúc địa quay trở về học viện.
Lão ta không phải tới gặp Sở Duyên, mà đi tới một vùng đất phía sau núi, gặp
mặt một đám người.
Thủ lĩnh của đám người này chính là minh chủ của liên minh tu tiên giả Trung
Châu.
Nói tóm lại, là tân minh chủ.
Lão minh chủ Ngô Việt rõ ràng là đã thoái vị.
Vị tân minh chủ này là một người trẻ tuổi, mặc áo bào màu đen, gương mặt
thanh tú, trong đó lộ ra lạnh lùng.
Tên của tân minh chủ này là Tần Tử Mặc.
Trong lời đồn, là một đệ tử của đại gia tộc thời Thượng Cổ, nghe nói hiện giờ
gia tộc đi xuống, tân minh chủ này muốn khiến gia tộc hưng thịnh lần nữa, lúc
này mới xuất thế, trở thành minh chủ của liên minh tu tiên giả, ý đồ coi đây là
cơ hội, khiến gia tộc Đông Sơn tái khởi.
“Viện trưởng Chu Lẫm của học viện Hạo Nhiên bái kiến Tần minh chủ!”
Chu Lẫm chắp tay nói.
“Ừm, bút Hạo Nhiên đâu?”
Tần Tử Mặc chắp hai tay sau lưng, không nâng mí mắt lên, thản nhiên nói.