Hiện giờ chỉ còn lại ý chí…
Sở Duyên tự mình cảm nhận, có khả năng tiêu tán bất cứ lúc nào.
Đó là một loại cảm nhận như có như không.
Giống như mình có thể nắm cả Thiên Địa trong tay, nhưng giống như sẽ tiêu tán
bất cứ lúc nào.
Loại cảm giác hư ảo này khiến Sở Duyên rất không thoải mái.
Cho nên chính vì vậy, Sở Duyên ước gì có thể lập tức tìm một đệ tử có thể dạy
phế, xoay càn khôn, lấy cơ thể mình trở về.
Sở Duyên đi ra khỏi động phủ này.
Bên ngoài động phủ, Kim Vũ ngồi xổm trông chừng, hắn ta nhìn thấy Sở Duyên
đi ra, vội vàng tới đón.
“Tiền bối, ngươi xuất quan… Quan rồi à?”
Kim Vũ muốn nói gì đó, nhưng sau khi thấy Sở Duyên, thì sửng sốt một lát.
Trong mắt hắn ta, hình tượng của Sở Duyên đã hoàn toàn thay đổi.
Toàn bộ cơ thể hư ảo không thôi, giống như một đám sương mù tạo thành,
nhưng giống như là một người rõ ràng, vô cùng huyền diệu, sâu không lường
được.
Bên cạnh cơ thể có từng kim sắc chi quang quấn quanh, lại càng khiến thân hình
có chút uy nghiêm vô thượng.
Trong lòng Kim Vũ rung động, nhưng hắn ta cảm nhận được, tiền bối trước mặt
giống như có đột phá?
“Ừm, bổn tọa xuất quan, ngươi vẫn luôn ở nơi này trấn giữ à?”
Sở Duyên nhìn thoáng qua Kim Vũ, chậm rãi mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, tiền bối, dù sao nơi này cũng là tổ địa của nhất tộc bọn ta, vì tránh
cho tiền bối bế quan bị quấy nhiễu, cho nên ta trông chừng nơi này.”
Kim Vũ gật đầu, nói.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Sở Duyên có chút xúc động.
Cảm thấy con người Kim Vũ này không tệ.
Hắn trầm tư một lát, chậm rãi mở miệng.
“Kim Vũ, ngươi muốn làm vương của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc không?”
Chỉ nghe Sở Duyên nói như vậy.
“Hả? Vương của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc gì cơ?”
Kim Vũ sững sờ một lát, không rõ Sở Duyên nói vậy là có ý gì.
“Đúng vậy, ngươi muốn làm vương của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, tiếng tăm
duy nhất, tối cao duy nhất không?”
Sở Duyên híp mắt.
Hắn đột nhiên rất muốn thử xem, sức chiến đấu của ý chí thể này có mạnh hơn
khi ở linh hồn thể hay không.
Còn muốn thử xem, ý chí thể này có thể thi triển vòng sáng kim sắc hay không.
Kim Vũ này cho hắn cảm giác không tệ lắm, chẳng bằng giúp Kim Vũ này một
chút.
Ra tay đánh người cầm đầu của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, đổi thành Kim Vũ
làm.
Chuyện này cũng coi như một mũi tên trúng hai con chim.
Có thể giúp Kim Vũ, còn có thể kiểm tra sức chiến đấu của ý chí thể này.
“Cái gì? Tiền bối, ngươi muốn làm gì?”
Kim Vũ vô cùng sợ hãi.
“Ngươi nói đi, ngươi muốn làm vương của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc hay
không? Nếu ngươi muốn làm, bổn tọa sẽ ra tay, thay ngươi bình định toàn bộ.”
“Không, không, không, tiền bối, tiền bối, thôi…”
“Hả? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bổn tọa không có thực lực bình định toàn bộ?”
“Không có không có, không phải như vậy, tiền bối, ta không có ý nghĩ làm tộc
trưởng…”
“Hả?”
“Tiền bối, ta thực sự không muốn làm tộc trưởng gì đó, thực lực của ta quá
yếu…”
…
Sau khi Kim Vũ giải thích một lát, Sở Duyên mới tin tưởng, Kim Vũ này thực
sự không muốn làm vương của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên không muốn ở lâu, dự định đi gây sự, đi
tìm đám người luyện tay một chút, xem ý chí thể này của hắn mạnh cỡ nào.
Nhưng mà một câu sau đó của Kim Vũ, hấp dẫn Sở Duyên.
“Tiền bối, nếu như ngươi đã xuất quan, vậy ta không tiếp tục trông chừng chỗ
này nữa, ta dự định đi tham gia Đại Bỉ Thiên Kiêu, ngươi xem, ngươi tiếp tục ở
nơi này, hay là đi đâu?”
Kim Vũ thật cẩn thận hỏi.
“Đại Bỉ Thiên Kiêu? Đó là gì thế?”
Sở Duyên tò mò hỏi một câu.
“Vị yêu sư kia tổ chức một hoạt động tên là Đại Bỉ Thiên Kiêu ở bên đại lục
Thiên Kiện, tất cả Thiên Kiêu thuộc đại lục Thiên Kiện đều có thể tham gia, ta
cũng không biết có tác dụng gì.”
Kim Vũ mở miệng giải thích.
“Ngươi cũng được coi là Thiên Kiêu sao?”
Sở Duyên nhìn về phía Kim Vũ theo bản năng, hỏi ra một câu như vậy.
“Ta… Ta… Ta…”
Kim Vũ lập tức lúng túng.
Sao hắn ta không tính là Thiên Kiêu?
Hắn ta nhìn về phía Sở Duyên, cơ thể run lẩy bẩy một lát, không biết nên nói gì
mới tốt.
“Sao thế? Không phải ngươi thực sự tính là Thiên Kiêu đấy chứ?”
Sở Duyên bán tín bán nghi nói.
“Tiền, tiền bối! Đương nhiên ta tính là Thiên Kiêu! Ta chính là Thiên Kiêu top
10 của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, không tính là Thiên Kiêu, vậy người nào tính
là Thiên Kiêu?”
Kim Vũ vỗ ngực nói.
Những lời này vang lên, ánh mắt Sở Duyên trở nên kỳ lạ, cứ nhìn Kim Vũ như
vậy.
Ánh mắt đó, giống như đang nói.
Kim Sí Đại Bằng nhất tộc các ngươi đi xuống như vậy ư? Loại mặt hàng như
ngươi mà cũng lọt top 10?
Ánh mắt đó khiến Kim Vũ tức không chịu được.