Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 893

Nói một lúc lâu, người này không phải tới tìm hắn đánh Kế Mông.

Mà tìm hắn chạy trốn?

Đến một vùng đại lục càng cường đại hơn? Vậy đống bảo vật của hắn bỏ hết

sao?

Chuyển bảo vật đi? Thôi, số lượng nhiều lắm, quá bất tiện.

Sở Duyên sinh ra ý định từ chối.

Hắn trầm mặc một lát, vẫn từ chối yêu sư.

Yêu sư nghe Sở Duyên từ chối lão ta, chỉ trong nháy mắt trong lòng dâng lên

sát ý, muốn giết Sở Duyên.

Nhưng sát ý chỉ lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất, nhanh chóng được che giấu

đi.

Lão ta không thể nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn giết được Sở Duyên.

Trái lại một khi trong thời gian ngắn không giết được Sở Duyên, sẽ sinh ra cuộc

chiến kéo dài, đến lúc đó hấp dẫn Đông Hoàng Thái Nhất, vậy lão ta sẽ xong

đời.

Cuối cùng yêu sư chỉ có thể thở dài một hơi, bày tỏ vô cùng đáng tiếc, sau đó

rời khỏi tổ địa long tộc.

Sở Duyên nhìn yêu sư rời đi, thở dài lắc đầu, không biết là vì yêu sư này rời đi

mà cảm thấy thở dài, hay vì không thể làm thịt Kế Mông mà thở dài.

Hắn chỉ thở dài một lát, rồi quay về trong động phủ.



Rời khỏi tổ địa long tộc yêu sư vốn định thu dọn một lát, lại tìm cớ rời đi.

Nhưng lão ta thực sự không ngờ tới, lão ta vừa ra khỏi tổ địa long tộc, thì bị

mấy trăm yêu tướng vây lại.

Người đứng đầu là Kế Mông cầm tam xoa kích trong tay, vô cùng lạnh lùng.

“Ra ngoài rồi à?”

Kế Mông giơ tam xoa kích lên cao, chỉ vào yêu sư cười mỉa nói.

“Kế Mông, ngươi có ý gì?”

Trong lòng yêu sư kinh hãi, ở mặt ngoài thì nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn về

phía Kế Mông, lớn tiếng quát.

“Ta có ý gì ư? Phụng pháp chỉ của yêu hoàng, lấy tính mạng của ngươi! Chuyện

ngươi muốn phản bội thời đại cũ, yêu hoàng sớm đã biết rõ, yêu hoàng có lệnh,

nếu Nguyên yêu thánh đi ra cùng ngươi, thì cùng giết chết, nếu ngươi một mình

đi ra, vậy thì giết ngươi là được!”

Kế Mông lạnh lùng nói.

Sau khi nói xong lão ta lật tay, lấy một pháp chỉ ra, bên trong viết mệnh lệnh

của Đông Hoàng Thái Nhất.

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt yêu sư thay đổi.

Lão ta hoàn toàn không ngờ tới, Đông Hoàng Thái Nhất sẽ nhạy bén như thế.

Thực sự là trực tiếp hiểu rõ ý nghĩ của lão ta.

Kế Mông ở phía đối diện không có ý tiếp tục bắt chuyện, chỉ vẫy tay một cái.

Bảo mấy trăm yêu tướng cùng xông tới, muốn trực tiếp giết chết yêu sư.

“Ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể giết được ta sao? Tất cả đều cút cho ta!”

Sao yêu sư có thể bó tay chịu trói.

Sau lưng lão ta một hư ảnh Côn Bằng xuất hiện.

Đồng thời, còn có một hư ảnh bức họa cuộn tròn và một quyển sách xuất hiện.

Ba loại hư ảnh hiện lên, khiến khí thế của yêu sư phình to.

Nhất là hư ảnh bức họa cuộn tròn và quyển sách, sau khi vừa xuất hiện, dẫn tới

tinh thần đều run rẩy.

Ngôi sao mơ hồ giống như muốn trợ lực cho hư ảnh bức họa cuộn tròn và quyển

sách.

“Kẻ ngăn ta chết!”

Yêu sư nổi giận gầm lên một tiếng, đánh về phía mấy trăm yêu tướng kia.

Lão ta rất muốn liều mạng chiến đấu.

Kế Mông thấy thế, vội vàng đứng ra.

Sợ mấy trăm yêu tướng chết đi, nếu như thực sự như vậy, vậy đối với đại yêu

tộc thời đại cũ mà nói, sẽ là tổn thất rất lớn.

Cho nên Kế Mông muốn đứng ra, ngăn cản yêu sư.

Nhưng một kích của yêu sư không đánh tới người mọi người, trái lại mượn lực

trực tiếp bay ra bên ngoài, vô cùng giảo hoạt…



Trong vạn yêu cung, Đông Hoàng Thái Nhất lẳng lặng đứng ở đó, nhắm mắt

dưỡng thần.

Tuy lão ta không cử động, nhưng quanh người có khí thế vô hình vờn quanh.

Dưới khí thế vô hình này, khiến lão ta trở nên vô cùng thần thánh, giống như

một vị thần.

Cùm cụp…

Vạn yêu cung đột nhiên được thôi động.

Chỉ thấy vẻ mặt Kế Mông khó coi đi từ ngoài vào.

Sau khi tiến vào, Kế Mông quỳ gối xuống, không nói một lời.

“Để yêu sư chạy rồi à?”

Đông Hoàng Thái Nhất giống như không có chút kỳ lạ.

Mà hơi trợn mắt, nhìn về phía Kế Mông, thản nhiên nói.

“Yêu hoàng, ta…”

Kế Mông muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói nên lời.

“Đừng nhiều lời, sớm đã có dự liệu, tuy thực lực của ngươi mạnh, nhưng ở trên

trí tuệ, còn xa mới sánh bằng yêu sư, lão ta có thể chạy, bổn hoàng cũng đã sớm

đoán được.”

“Chuyện này không sao, dù sao sớm muộn gì lão ta cũng sẽ chết, trái lại

Nguyên yêu thánh thì sao?”

Đông Hoàng Thái Nhất nhẹ giọng hỏi.

Lão ta vẫn luôn nhìn trúng “Nguyên Sơ” này.

Cảm thấy tương lai “Nguyên Sơ” này có thể trở thành một trong những yêu

thánh đứng đầu yêu tộc.

“Nguyên yêu thánh không ra khỏi tổ địa long tộc, giống như từ chối yêu sư.”

Kế Mông không có hảo cảm đối với Sở Duyên, nhưng lão ta sẽ không vì chuyện

này mà cố ý bôi đen Sở Duyên.

Nói ra đúng sự thật.

Đối với chuyện bôi đen, lão ta thực sự không làm được.
Bình Luận (0)
Comment