Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 742

Edit: Lexi

Beta: Sơ, Fang

【Tiến độ hiện tại: 50/50】

Sau khi Hải Đường rời đi, cuối cùng Ngân Tô cũng hoàn thành công việc mời 50 du khách.

Đáng tiếc cô vẫn không thể tháo mũ trùm đầu xuống, một nhiệm vụ mới hiện ra.

【Công việc hiện tại: Trước 8 giờ tối ngày mai mời 150 du khách trải nghiệm hạng mục bắt buộc ‘Ma pháp xuyên không’.】

【Phần thưởng: Phần thưởng cộng dồn (hiện tại không thể xem).】

【Hình phạt: Nếu không hoàn thành công việc trong thời hạn quy định sẽ tự động nhận công việc này vĩnh viễn.】

Ngân Tô: “…”

Vẫn chưa xong nữa sao!

Hứa hẹn cũng không nói rõ phần thưởng!

Ngay cả tư bản còn chẳng hứa giỏi như mi!!

Ngân Tô chống nạnh đứng trơ trọi trước cửa vào trống vắng của Ma pháp xuyên không, xem ra phải đi giành người ở các hạng mục khác thôi.

Trong lúc Ngân Tô đi mời chào du khách, cô vô tình gặp một NPC kangaroo. Nó chỉ liếc nhìn Ngân Tô một cái rồi dời mắt, không hề để ý đến cô.

Đồ hóa trang có thể tránh được lời mời của NPC thú bông.

Nhưng không sao, cô vốn là người “yêu quý” đồng nghiệp mà!

Thế là Ngân Tô trực tiếp nhảy qua bồn hoa, cười quái dị xông về phía kangaroo.

Kangaroo thấy con thỏ trắng to lớn đối diện xông tới, dường như không ngờ nó lại hành động như vậy, nhất thời ngây người ra.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, đợi đến khi kangaroo phản ứng lại thì con thỏ trắng đã đâm sầm vào nó.

“A!”

“Rầm!”

Kangaroo ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào bậc thềm bên cạnh, một trận choáng váng ập đến.

Kangaroo không kịp để ý đến cái đầu choáng váng, đưa tay đỡ lấy vật đang đè nặng lên mình, trong lúc hỗn loạn túm được tai đối phương, dùng sức giật mạnh ra sau.

Nó nhân cơ hội lật người đứng dậy, dùng cả tay chân bò lên bậc thềm.

Nhưng giây tiếp theo, chân nó bị túm lấy, một lực mạnh kéo nó về phía sau, trên bậc thềm trơn nhẵn, nó không có lấy một điểm để bám.

Kangaroo bất lực bị kéo trở lại dưới bậc thềm, giọng nói nhẹ bẫng từ trên đầu vang xuống: “Ôi! Đồng nghiệp thân yêu của tôi, anh muốn đi đâu đấy? Thấy tôi đã bỏ chạy, đến một tiếng chào cũng không có, không lịch sự lắm đâu.”

“…”

Cô lịch sự á?

Cô vừa gặp mặt đã nhào tới, cô lịch sự quá cơ!!

Kangaroo bị ép lật người lại, nhìn thấy khuôn mặt thỏ trắng.

Rõ ràng là khuôn mặt thú bông không hề biểu lộ cảm xúc nhưng kangaroo lại nhìn ra vẻ hưng phấn từ khuôn mặt đó.

Kangaroo hít một hơi, chống tay xuống đất nhảy lên, dùng đầu thú bông đâm vào con thỏ trắng.

Nó nghe thấy tiếng thỏ trắng kinh ngạc: “Nhiệt tình thế làm gì vậy?”

Ai nhiệt tình với cô!

Cái thứ này khùng à?

Kangaroo liên tục tấn công con thỏ trắng đối diện, vừa nãy còn muốn chạy trốn, lúc này chỉ muốn g**t ch*t con thỏ trắng, cho nó biết hậu quả của việc chọc giận mình.

Ngân Tô mò ra chiếc rìu màu hồng, nhắm thẳng vào đầu kangaroo bổ xuống.

Mũ trùm đầu thú bông cực kỳ chắc chắn, kangaroo bị bổ hai nhát, thân thể chỉ lắc lư vài cái còn mũ trùm đầu không hề hấn gì.

Kangaroo có sức bật rất mạnh, nhưng mỗi lần nhảy lên đều bị kéo xuống, khi nó quay đầu lại lại phát hiện con thỏ cách mình tận mấy mét.

Nó không hiểu, con thỏ đã kéo mình xuống bằng cách nào, thật quái dị.

“Bốp!”

Đầu kangaroo bị chấn động mạnh, cảm giác choáng váng và buồn nôn liên tục ập đến.

“Bốp! Bốp! Bốp bốp bốp!”

“Rắc.”

Kangaroo nghe thấy tiếng nứt vỡ, gió từ bên ngoài lùa vào.

Mũ trùm đầu thú bông sắp bị bổ toạc rồi.

Mưa rìu trút xuống ào ào, kangaroo bị đánh đến mức ôm đầu chạy trốn.

Kangaroo hét lên the thé: “Con thỏ điên này! Đầu óc mày…”

“Sao anh biết tôi điên!” Thỏ trắng cười hì hì, vung rìu bổ càng lúc càng mạnh.

Kangaroo bị kéo trở lại mặt đất, thỏ trắng đè nó xuống, điên cuồng bổ vào mũ trùm đầu thú bông của nó, kangaroo muốn chạy trốn nhưng không tài nào nhúc nhích được, chỉ có thể hét lên giận dữ.

Gió lạnh lùa vào mũ trùm đầu ngày càng mạnh, kangaroo thậm chí còn nhìn thấy lưỡi rìu sắc bén bổ vào mũ, lưỡi dao lạnh lẽo suýt chút nữa đã chém trúng nó.

Lúc này kangaroo đã không còn sức để chửi rủa, nó bám vào mặt đất bò về phía trước, sắp sửa chạm được vào cây cối trong bồn hoa thì cơ thể lại bị kéo mạnh về phía sau.

“Keng!”

Chiếc rìu màu hồng đập xuống ngay trước mặt nó, gạch lát nền vỡ toác.

Kangaroo dường như đã bỏ cuộc, nằm im bất động trên mặt đất, gào khóc tuyệt vọng: “Rốt cuộc tôi đã chọc giận cô ở chỗ nào?”

Con thỏ ngồi trên bậc thềm bên cạnh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Anh thấy tôi mà không chào.”

“…”

Chỉ vì thế thôi sao?

Kangaroo nắm chặt tay: “Bây giờ tôi chào cô có được không? Cô muốn tôi chào thế nào cũng được, cô tha cho tôi đi!!”

Thỏ trắng khẽ hừ một tiếng: “Lời chào muộn màng còn rẻ hơn cỏ rác.”

Kangaroo: “…”

Thần kinh, thần kinh, thần kinh!

Kangaroo gào thét oán độc trong lòng, hận không thể lột da xẻ thịt Ngân Tô, nhưng bây giờ nó không thể động đậy, nghĩ đến đây kangaroo càng thêm tức giận, chửi rủa càng dữ dội.

Ngân Tô dùng chân đá đá nó: “Hạng mục của anh là gì? Có phải là hạng mục bắt buộc không?”

Kangaroo đang chửi hăng say, nghe thấy Ngân Tô nói vậy, nó đột nhiên nghiêng đầu, nhìn Ngân Tô qua lỗ thủng trên chiếc mũ trùm đầu: “Cô muốn chơi à?”

Ngân Tô hơi cúi người xuống, ánh mắt xuyên thấu qua đôi mắt giả của kangaroo, nhìn thẳng vào trong: “Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, đừng hỏi ngược lại.”

Tim kangaroo đột nhiên đập mạnh, khoảnh khắc đó nó có cảm giác như bị một thứ đáng sợ đang nhìn chằm chằm, tứ chi cứng đờ như bị đóng băng xuống đất.

Con thỏ này là cái quái gì vậy!!

“Vũ điệu kỳ diệu.” Trong lòng kangaroo sợ hãi tột độ, nó thốt ra theo bản năng: “Không phải là hạng mục bắt buộc.”

“Anh không lừa tôi chứ?”

“Không hề!”

Ngân Tô nhìn chằm chằm nó.

Kangaroo bị nhìn đến da đầu tê dại: “Thật sự không lừa.”

Ngân Tô miễn cưỡng gật đầu, coi như tin lời nó: “Vậy anh có biết những con thú bông khác ở đâu không?”

“Không… Không biết!” Kangaroo ngập ngừng hai giây mới trả lời.

Ngân Tô nhấc chiếc rìu ra, dịu dàng v**t v* cái đầu bông xộc xệch của kangaroo, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Anh bạn à, anh xem, anh đã bị đánh một trận tơi bời rồi, những con thú bông khác lại không bị gì, như vậy có phải là không công bằng không?”

Kangaroo: “???”

Công bằng?

Cô ta đang nói cái quái gì vậy!

Ngân Tô bất bình thay nó: “Tại sao chỉ có anh phải chịu những chuyện này? Vì công bằng, chúng ta có nên để những con thú bông khác cũng trải nghiệm những gì anh đã trải qua không? Anh nghĩ kỹ xem, anh thật sự cam tâm chỉ có mình mình chịu khổ sao?”

Kangaroo: “…”

Kẻ gây ra đau khổ cho tôi không phải là cô sao?

Ngân Tô: “Mọi người chỉ là đồng nghiệp làm việc cùng nhau, cũng không phải ân nhân cứu mạng, hà cớ gì anh phải hy sinh vì họ? Những con thú bông khác có lẽ căn bản không quan tâm đến sự hy sinh của anh đâu, chúng chỉ cười nhạo anh ngu ngốc mà thôi. Anh nghĩ kỹ lại xem, từ trước đến giờ chúng đã từng giúp đỡ anh chưa? Chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ tha cho anh, thế nào?”

“…”

Kangaroo nằm trên mặt đất lạnh lẽo, không khỏi suy nghĩ theo những lời nói kia.

Đúng vậy, tại sao chỉ có mình mình gặp phải con thỏ điên này, tại sao mình phải giúp những con thú bông khác chứ.

Kangaroo im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Cô sẽ tha cho tôi thật sao?”

Thỏ trắng cười rộ lên, giọng điệu nhẹ nhàng hứa hẹn: “Đương nhiên.”

Bình Luận (0)
Comment