Edit: Lexi
Beta: Sơ, Fang
Vương quốc động vật, lối vào Truyền thuyết thị trấn cổ tích.
Lối vào được trang trí bằng đèn neon rực rỡ sắc màu cổ tích, lũ trẻ con vui vẻ kéo tay ba mẹ đi vào bên trong, tiếng cười nói rộn rã vọng ra.
So với sự náo nhiệt của các NPC, một nhóm người đứng cách đó không xa lại tỏ ra có phần ủ dột.
Khi Hải Đường tìm thấy những người còn lại thì đã muộn một bước, Thanh Lan và Hạ Hiểu Lương đã gặp phải NPC thú bông của các hạng mục không bắt buộc, mời bọn họ chơi hạng mục.
Hạ Hiểu Lương: “Có cách nào khác để cứu vãn không?”
Hải Đường lắc đầu, tỏ ý cô ấy cũng không biết.
“Vậy chẳng phải chúng ta không ra được nữa sao?” Khuôn mặt vốn đã khó coi của Hạ Hiểu Lương lúc này càng thêm tệ hơn.
Hạng mục không bắt buộc đã chiếm một suất, bọn họ sẽ không thể chơi đủ năm hạng mục bắt buộc nữa.
Hồ Dược Minh lên tiếng: “Chắc chắn còn cách khác, mọi người đừng vội nản lòng.”
Thanh Lan vỗ vai Hạ Hiểu Lương: “Đừng hoảng, tớ cũng cảm thấy chắc chắn sẽ có cách khác.”
“Đây là phó bản tử vong đó A Lan.” Hạ Hiểu Lương ôm mặt, giọng khàn đặc: “Trò chơi này muốn chúng ta chết, dù có cách khác cũng không dễ dàng có được đâu.”
Bốn chữ phó bản tử vong tựa như một lời nguyền rủa.
Lời nói của mỗi người đều nghẹn ứ ở cổ họng, không thốt ra được một chữ.
Hạ Hiểu Lương nói cũng không sai, cho dù sau này thật sự còn cách khác, e rằng cũng chẳng phải là cách hay ho gì.
Kẻ vốn dĩ lắm lời như Quách Tân Võ giờ phút này cũng hiếm khi ngậm chặt miệng, đứng một bên nhìn lối vào Truyền thuyết thị trấn cổ tích, ánh sáng mờ ảo quét qua khuôn mặt gầy gò của cậu ta, trông càng thêm âm trầm khắc nghiệt.
Hiện tại Tông Hi Nguyệt, Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan đều đã mất một suất chơi hạng mục bắt buộc.
Những người còn lại tuy chưa gặp phải, nhưng ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì?
Trong bầu không khí nặng nề, không ai lên tiếng.
Không biết bao lâu sau, Thương Nghênh Nghênh phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này: “Tiểu Bạch tiểu thư có đến không?”
Lời của Thương Nghênh Nghênh vừa thốt ra, những người khác cũng tạm gác lại tâm trạng nặng nề: “Có khi nào chúng ta đã bỏ lỡ rồi không? Cô ấy cũng không nói sẽ đợi chúng ta.”
Trước đó bọn họ đã tách nhau ra đi đến những địa điểm khác nhau.
Sau đó Hải Đường tìm thấy họ, mọi người mới quay về quảng trường trung tâm tập hợp, sau đó mới đến đây.
Trong khoảng thời gian đó, ai mà biết được người kia đã đến hay chưa?
Ngay khi mọi người nghi ngờ Ngân Tô đã thừa lúc bọn họ không có mặt mà đi vào trong, từ xa dưới ánh đèn neon, con thỏ thú bông đang chậm rãi đi về phía này.
Những du khách xung quanh phát hiện ra nó, vội vàng tránh né, tựa như nó là một thứ xui xẻo nào đó.
Con đường vốn dĩ tấp nập, trong nháy mắt đã trở nên vắng vẻ, con thỏ kia tựa như đang bước trên thảm đỏ nhận giải.
“Kia có phải là…?” Lương Vân là người đầu tiên phát hiện ra con thỏ trắng lớn, nhắc nhở những người khác.
Hải Đường nói cô ấy mặc đồ thỏ thú bông.
Hải Đường nhìn kỹ hai lần: “Chắc là vậy.”
Con thỏ trắng lớn từng bước tiến lại gần.
Ánh đèn neon ngũ sắc chiếu lên người nó, cái bóng khổng lồ đổ dài trên mặt đất, vừa dữ tợn vừa đáng sợ.
“Chào buổi tối mọi người.” Con thỏ trắng lớn bước đến trước mặt bọn họ, lịch sự chào hỏi.
Đến gần hơn, mọi người ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, cũng nhìn thấy bộ lông trắng muốt ban đầu của con thỏ thú bông lúc này đã bị máu nhuộm đỏ.
Trông nó giống hệt những NPC kh*ng b* khát máu trong một vài phó bản nào đó.
Các người chơi cứng ngắc đáp lại: “Buổi… Buổi tối tốt lành.”
Cô ta đã làm gì vậy!!
Sao lại để bản thân dính đầy máu như thế này!!
Hình như cô ta đang chơi một hạng mục rất quái dị nào đó.
Hải Đường là người bình tĩnh nhất: “Công việc của cô vẫn chưa kết thúc sao?”
Ngân Tô giọng điệu trầm thấp: “Ai da, trò chơi yêu thích tôi mà, không thể rời xa một nhân viên xuất sắc như tôi được.”
Hải Đường: “…”
Chẳng lẽ cô ấy không cởi ra được sao?
Ngân Tô liếc nhìn lối vào Truyền thuyết thị trấn cổ tích rồi lại đảo mắt nhìn những người chơi có mặt, không chắc chắn hỏi: “Mọi người đều muốn vào cùng nhau sao?”
Hải Đường lắc đầu: “Tôi, Hồ Dược Minh và Quách Tân Võ vào trước.”
Những người vào đợt đầu sẽ nguy hiểm hơn, vì vậy bọn họ đã bốc thăm để quyết định thứ tự vào các hạng mục.
Lần này là Hồ Dược Minh và Quách Tân Võ, lần sau sẽ đến lượt những người khác.
“Ồ.”
Ngân Tô không nói gì thêm, trực tiếp đi về phía lối vào.
Hải Đường dặn những người khác ra cổng chờ, sau đó dẫn Hồ Dược Minh và Quách Tân Võ đi theo.
NPC ba mẹ đứng một bên thấy bọn họ đi, lại gọi với “Bé con ơi, đợi mẹ với!” rồi đuổi theo.
“Tiểu Bạch tiểu thư mặc đồ thú bông cũng có thể chơi trò chơi sao?” Lúc xếp hàng, Hồ Dược Minh không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Ngân Tô giọng điệu nhàn nhạt: “Công viên giải trí rất công bằng, đối xử bình đẳng với người chơi và NPC.”
Lần trước cô còn đưa cô Thỏ đi máy bay nhỏ, NPC đóng dấu kia cũng không nói gì.
Sau khi cô mặc bộ đồ thỏ thú bông, ở chỗ Ma pháp xuyên không, NPC đóng dấu cũng cố gắng mời cô tham gia hạng mục, chứng tỏ rằng nhân viên và du khách đều có thể tham gia.
Hơn nữa, về bản chất cô vẫn là một người chơi.
Hàng người di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt bọn họ. Ngân Tô, dưới ánh mắt kỳ lạ của NPC, vẫn thản nhiên đóng hai vé vào cửa.
Ba người còn lại đều là trẻ em đi cùng ba mẹ, trực tiếp đi vào từ lối đi riêng.
Việc đóng dấu không có tác dụng nên bọn họ cũng không yêu cầu đóng dấu nữa.
Sau khi đi qua một cánh cửa, bọn họ bước vào một căn phòng khá lớn, rất nhiều du khách đang chờ đợi ở đây.
Trên màn hình điện tử phía trước có vài con số.
179.
184.
192.
Các con số nhảy rất nhanh.
200.
Khi con số trên màn hình nhảy đến 200, cánh cửa mà bọn họ vừa đi vào tự động đóng lại.
“Chào mừng quý khách đến với Truyền thuyết thị trấn cổ tích.” Giọng nói điện tử khô khan từ trên cao vọng xuống: “Trước khi bước vào thị trấn cổ tích, xin quý khách vui lòng chọn chiếc mặt nạ động vật yêu thích.”
Bức tường bên dưới hình điện tử mở ra, trong đó treo đầy những chiếc mặt nạ động vật.
Ngân Tô liếc nhìn bức tường, toàn bộ bức tường mặt nạ được xếp theo hình kim tự tháp. Các mặt nạ ở tầng dưới cùng đều là động vật ăn cỏ, tầng giữa là động vật ăn tạp, tầng trên cùng là động vật ăn thịt.
Trên đỉnh kim tự tháp chỉ có hai chiếc mặt nạ, sư tử và hổ.
Số lượng mặt nạ ở tầng trên và tầng dưới là nhiều nhất, số lượng mặt nạ ở tầng giữa không nhiều.
“Bây giờ xin mời quý khách chọn chiếc mặt nạ yêu thích của mình.”
Giọng nói vừa dứt, lập tức có du khách bắt đầu hành động.
Có rất nhiều mặt nạ, nhiều hơn số người hiện tại của bọn họ, chứng tỏ mỗi người đều sẽ có mặt nạ.
Chỉ là số lượng mặt nạ ở đỉnh kim tự tháp không nhiều…
“Chọn thế nào đây?” Thời gian của bọn họ không nhiều, ba người vừa đi về phía đó vừa thảo luận: “Không có quy tắc cụ thể nào về hạng mục này, việc chọn mặt nạ chắc chắn có liên quan đến thử thách phía sau.”
Hải Đường: “Tôi đi lấy mặt nạ hổ hoặc sư tử, hai người lần lượt lấy mặt nạ ở tầng dưới và tầng giữa.”
Có không ít du khách đang tranh nhau mặt nạ sư tử và hổ, nhưng vì chúng được treo quá cao, lại không có thang, những du khách kia vẫn đang tìm cách lấy xuống.
Hải Đường có đạo cụ hỗ trợ, đương nhiên dễ dàng lấy được hơn những du khách này.
Đợi đến khi Hải Đường lấy được mặt nạ, đảo mắt nhìn quanh đám đông, cô phát hiện Ngân Tô đang đứng giữa đám người, tay xách một đứa bé con giơ lên cao, giúp nó lấy được một chiếc mặt nạ báo hoa mai.
“???”
Cô ấy đang làm cái quái gì vậy?
Mấy đứa nhóc con chiều cao không đủ, căn bản không tranh được mặt nạ ở trên cao, chỉ có thể chọn mặt nạ ở tầng dưới… Ba mẹ? Ba mẹ hoàn toàn không quan tâm đến chúng.
Vì vậy Ngân Tô giống như một người tốt bụng, không ngừng giơ những đứa trẻ lên cao để chúng lấy mặt nạ ở trên.