Edit: Lexi
Beta: Sơ, Fang
Tất cả du khách đều đã nhận được mặt nạ.
Ngân Tô cầm trong tay chiếc mặt nạ hình con thỏ, đó là chiếc mặt nạ cấp thấp nhất.
“Xem ra mọi người đã chọn xong mặt nạ cho mình rồi.” Âm thanh máy móc lại vang lên: “Vậy chúng ta sẽ mở thông đạo đến thị trấn cổ tích ngay bây giờ! Chúc mọi người có những phút giây vui vẻ trong trò chơi ở thị trấn cổ tích.”
Theo tiếng nói vừa dứt, bức tường treo đầy mặt nạ bắt đầu di chuyển, lộ ra một đường hầm tối đen.
“Xin mời quý khách đeo mặt nạ và đi qua đường hầm để đến thị trấn cổ tích nhé, à đúng rồi, tuyệt đối đừng bỏ mặt nạ ra.”
“Những con vật nhỏ bé sống ở thị trấn cổ tích ơi, hãy cẩn thận với kẻ thù tự nhiên của các ngươi.”
“Vượt qua toàn bộ thị trấn cổ tích là coi như qua ải rồi đó.”
Vượt qua toàn bộ thị trấn cổ tích.
Kẻ thù tự nhiên của động vật.
“Tôi cứ tưởng là hạng mục này liên quan đến truyện cổ tích, ai ngờ lại là trò trốn chạy sinh tử, hạng mục này tại sao lại gọi là Truyền thuyết thị trấn cổ tích?” Hồ Dược Minh khó hiểu nói.
Quách Tân Võ nhíu mày: “Xem ra là dùng mặt nạ để phân biệt kẻ thù tự nhiên, lẽ ra chúng ta nên chọn hết mặt nạ cấp cao mới đúng.”
Nói xong, Quách Tân Võ lại liếc nhìn cặp vợ chồng NPC đang đi phía sau họ.
Mặt nạ bọn họ chọn khác với họ, nếu là một cuộc hỗn chiến sinh tử… Quách Tân Võ nghẹn lời: “Chúng ta còn phải bảo vệ họ nữa.”
Đây chính là tấm vé vào cửa tạm thời của họ.
Mặc dù bản thân họ có đóng dấu hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu không có cặp vợ chồng NPC này, họ thậm chí còn không vào được cửa của hạng mục.
“Cứ xem tình hình thế nào đã.” Hải Đường nhìn về phía Ngân Tô: “Tác dụng của mặt nạ chưa chắc đã được phân chia theo cách chúng ta hiểu.”
Vượt qua đường hầm tối đen, họ đứng trên một con dốc.
Phía dưới là lối vào thị trấn, ánh đèn trang trí những ngôi nhà và khu rừng đủ màu sắc hòa quyện thành một thế giới cổ tích.
Tuy nhiên, nhìn kỹ sẽ thấy thị trấn cổ tích rất kỳ lạ, dù là trên mặt đất, thân cây hay trên các ngôi nhà đều vương vãi vết máu.
Những vết máu đó trắng trợn nói cho mọi người biết, bên trong rất nguy hiểm.
Những NPC du khách tự giác đi về phía thị trấn cổ tích.
Ngân Tô mặc bộ đồ thú bông, rất nổi bật trong đám đông, Hải Đường thấy cô cũng đi vào bên trong, lúc này mới đuổi theo: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Quá trình đi vào bên trong thị trấn cổ tích không phát hiện ra điều gì bất thường.
Nhưng khi tất cả du khách đã vào thị trấn cổ tích, một tiếng thét chói tai vang lên ngay phía trước.
Biến cố xảy ra gần như đồng thời trong tích tắc, sau tiếng thét đầu tiên, những tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp thị trấn.
Một du khách đeo mặt nạ cừu non bên cạnh Hải Đường đột nhiên lao vào người đứa trẻ đeo mặt nạ sói, cắn một phát vào cổ nó.
Mà trước đó, du khách đeo mặt nạ cừu non còn đang nắm tay đứa trẻ đeo mặt nạ sói kia – họ là mẹ con.
Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Du khách bỏ chạy tứ tán.
“Ngược lại rồi!! Kẻ thù tự nhiên bị đảo ngược rồi!! Chết tiệt!!” Quách Tân Võ đeo mặt nạ mèo rừng, lúc này có hai người đeo mặt nạ chim đang vây công cậu ta.
Hồ Dược Minh đeo mặt nạ hươu non, lúc này lại an toàn nhất, không có du khách nào tấn công anh ta.
Tuy nhiên, Hồ Dược Minh cảm thấy trong người mình dâng lên vài phần h*m m**n tấn công, mùi máu k*ch th*ch thần kinh anh ta, khiến anh ta cũng muốn tham gia vào cuộc hỗn chiến này.
Hải Đường càng xui xẻo hơn, hổ và sư tử gần như không có kẻ thù tự nhiên, nhưng khi bị đảo ngược lại thì có nghĩa là tất cả động vật đều là kẻ thù của nó.
Hải Đường phát hiện mình đối diện với những con vật này lại sinh ra vài phần sợ hãi và kinh hoàng, hoàn toàn không có ý muốn phản kháng, chỉ muốn chạy trốn…
Hải Đường cố gắng kìm nén cảm xúc vô cớ xuất hiện, đá văng du khách đang lao tới, hét lên với hai người kia: “Đi vào nhà trước!”
Thị trấn cổ tích không nhỏ, trốn vào đó một lát, đợi đám đông tản ra rồi tính tiếp.
Hồ Dược Minh cũng phải cố gắng kìm nén h*m m**n giết chóc của mình, hội hợp với Hải Đường và Quách Tân Võ, chạy về phía ngôi nhà không xa.
Hải Đường muốn tìm Ngân Tô nhưng căn bản không thấy bóng dáng con thỏ trắng lớn kia đâu, cô ấy đi đâu rồi?
Những ngôi nhà phía trước đều đã có người vào, họ chỉ có thể chạy về phía sau. Ban đầu họ vẫn có thể nắm tay ba mẹ “hờ” của mình, nhưng trong lúc hỗn loạn, ba mẹ “hờ” nhanh chóng bị lạc mất, không thấy tung tích đâu nữa.
Những du khách đeo mặt nạ động vật ăn cỏ đuổi theo sát phía sau họ, họ còn không lo nổi cho bản thân nào có thời gian đi tìm ba mẹ “hờ”.
Mãi đến khi tìm được một ngôi nhà trống, ba người lập tức đá cửa xông vào, dùng đạo cụ chặn cửa lại.
Du khách phía sau đuổi tới, bắt đầu đập cửa “ầm ầm”.
Căn phòng không lớn, bên trong cũng không có gì, rất giống một cái đình nhỏ ven đường, cánh cửa bị đập đến rung lắc dữ dội, nếu không có đạo cụ, căn bản không trụ được bao lâu.
Du khách bên ngoài có lẽ phát hiện ra không phá được cửa, lại nghe thấy tiếng động từ những nơi khác truyền đến, bèn bỏ cuộc, chạy sang chỗ khác.
Quách Tân Võ ngồi phịch xuống đất, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Hồ Dược Minh đỏ ngầu, đang nhìn chằm chằm vào cậu ta và Hải Đường.
“Anh… Anh làm gì vậy?” Quách Tân Võ vừa chạm mông xuống đất đã vội vàng đứng dậy, né sang phía Hải Đường.
Hồ Dược Minh vẫn còn lý trí, hít sâu một hơi, nói: “Muốn giết người, nhưng vẫn còn kiểm soát được, đừng căng thẳng.”
Quách Tân Võ quay đầu nhìn Hải Đường: “Còn cô thì sao? Có muốn giết người không?”
Hải Đường: “Chỉ thấy sợ hãi và kinh hoàng, không muốn giết người.”
Quách Tân Võ vừa không muốn giết chóc, cũng không sinh ra cảm xúc sợ hãi, ngược lại cậu ta là người bình thường nhất.
Mặt nạ động vật ăn cỏ muốn giết người, mặt nạ động vật ăn thịt lại không muốn giết người… Mặt nạ động vật ăn tạp lại tương đối an toàn.
Hải Đường: “Cũng chưa chắc đã an toàn, chúng ta phải nhanh chóng vượt qua thị trấn cổ tích, tôi nghi ngờ chúng ta ở lại đây càng lâu, ảnh hưởng sẽ càng lớn.”
Lời này nhận được sự đồng tình của hai người còn lại.
“Mọi người có phát hiện ra không, trẻ con khỏe hơn người lớn nhiều.” Hồ Dược Minh nói: “Người lớn lại dễ đối phó hơn trẻ con.”
Tại sao trong trò chơi này cuối cùng người lớn lại là người ra ngoài?
Bởi vì trẻ con chỉ có thể lấy được mặt nạ động vật ăn cỏ cấp thấp nhất.
Sau khi đeo mặt nạ động vật ăn cỏ, chúng sẽ trở nên cực kỳ hung hãn.
Cuối cùng những đứa trẻ này có thể sẽ hoàn toàn mất lý trí, quên mất cách chơi thực sự của trò chơi – vượt qua thị trấn cổ tích.
“Vé vào cửa của chúng ta thì sao?” Quách Tân Võ hỏi.
“Bây giờ sống sót là quan trọng nhất, có thể rời khỏi đây rồi tính sau.” Hải Đường không xoắn xuýt vấn đề này, cho dù tìm được ba mẹ “hờ” thì sao? Mặt nạ họ chọn khác với họ, thậm chí có người còn tấn công họ, lúc này chỉ có thể lo cho tính mạng của mình trước đã.
“Ầm!”
Cánh cửa vừa im ắng lại phát ra một tiếng động trầm đục, như có thứ gì đó đập vào cửa.
Hải Đường ra hiệu cho họ im lặng, cô ấy ghé mắt nhìn qua khe cửa. Bên ngoài cửa đã không còn thấy những NPC phát cuồng kia đâu, bên ngoài căn nhà họ đang trốn có một du khách nằm đó, máu từ dưới thân chảy ra, nhuộm đỏ cả bãi cỏ bên dưới.
Ngay lúc này, một thứ như con ngươi đen ngòm đột ngột xuất hiện bên ngoài khe cửa, chạm phải ánh mắt cô ấy.
“!!!”
“Ầm ầm ầm!!”
Tiếng đập cửa dữ dội giáng nặng vào lòng ba người.
Hải Đường thấy thứ bên ngoài cửa lùi lại, để cô nhìn rõ đó là con thỏ trắng lớn.
“Là Tiểu Bạch…”
Lời Hải Đường còn chưa dứt, một giọng nói âm u từ bên ngoài truyền vào: “Những người bạn thân yêu của tôi ơi, trốn ở trong đó làm gì, ra ngoài chơi nào.”
Hải Đường: “…”
Cô ấy nên mở cửa hay không mở cửa đây?
Tiểu Bạch bên ngoài hình như có gì đó không đúng…
Hải Đường giữ chặt cửa, không dám mở, thử thăm dò lên tiếng: “Bạch tiểu thư, là chúng tôi.”
Bên ngoài im lặng một lát, sau đó một giọng nói mang theo chút thất vọng vang lên: “À… Sao lại là mấy người.”