Edit: Lexi
Beta: Fang
Sau câu nói đó, bên ngoài cánh cửa hoàn toàn im bặt, Hải Đường và hai người đồng đội liếc nhìn nhau, rồi lại lần nữa ghé mắt vào khe cửa để quan sát.
Đi rồi sao?
Hải Đường đổi vài góc độ quan sát nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngân Tô đâu, ngay cả NPC du khách nằm trên đất lúc nãy cũng biến mất không dấu vết.
Chỉ còn vọng lại từ xa những tiếng đập cửa và tiếng la hét, bên ngoài cửa nhà bọn họ lại tương đối yên tĩnh, thế là cô ấy thử nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Trên bãi cỏ trước cửa chỉ còn vương lại vết máu, xung quanh không hề có xác chết.
“Cô ta đi đâu rồi?” Quách Tân Võ cảnh giác quan sát bốn phía.
Hồ Dược Minh đứng cách hai người kia khá xa, mùi máu tanh nồng bên ngoài giống như một chất xúc tác, không ngừng lay động thần kinh anh ta, khơi dậy d*c v*ng giết chóc sâu thẳm trong lòng.
Hồ Dược Minh sợ mình đứng quá gần bọn họ sẽ không kiềm chế được mà trực tiếp ra tay tấn công họ.
Hải Đường nhìn quanh một lượt, khẽ nói: “Chắc là đi rồi.”
Quách Tân Võ nhíu mày: “Vừa nãy cô ta như vậy là do ảnh hưởng của mặt nạ sao?”
Cảm giác cô ta còn điên cuồng hơn cả những NPC kia.
Hải Đường: “…”
Có khi nào, bản thân cô ấy vốn dĩ đã điên rồi không?
Hải Đường lại cảm thấy vừa nãy cô rất lý trí, hoàn toàn không bị chiếc mặt nạ ảnh hưởng.
Hải Đường không trả lời câu hỏi của Quách Tân Võ mà chuẩn bị đi về hướng lối ra của thị trấn.
“Tại sao cô ta lại chọn mặt nạ thỏ? Cô ta còn giúp đứa trẻ lấy chiếc mặt nạ ở trên cao, mặt nạ động vật ăn thịt sẽ làm suy yếu thực lực của bọn trẻ, chẳng lẽ cô ta biết điều gì đó?”
Lời của Quách Tân Võ đột ngột ngừng lại.
Hải Đường quay đầu lại liền thấy Hồ Dược Minh giơ tay ném một tấm thẻ bài, cùng lúc tấm thẻ bài bay ra, một tảng đá khổng lồ từ trong đó b*n r*, hướng thẳng về phía Quách Tân Võ.
Quách Tân Võ phản ứng cực nhanh, tảng đá khổng lồ sượt qua người cậu ta bay đi.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên phía sau cậu ta.
Tảng đá khổng lồ đập trúng một đứa trẻ vừa từ trên cây lao xuống.
Gần như đồng thời, phía sau một cái cây lớn bên cạnh, lại có một đứa trẻ khác lao ra, thân hình như hổ đói vồ mồi, nhào thẳng về phía Quách Tân Võ.
“Rắc!”
“A!”
Đứa trẻ đang bay trên không trung đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi “bịch” một tiếng rơi xuống bãi cỏ.
Hai chân nó gãy gập một cách kỳ dị, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, hoàn toàn không thể đứng dậy được.
Giây tiếp theo, cổ nó bị vặn một cái, hoàn toàn im bặt.
Hải Đường liếc nhìn Quách Tân Võ, cũng không kịp nghĩ xem vừa nãy cậu ta dùng đạo cụ hay kỹ năng gì, giải quyết luôn đứa trẻ bị tảng đá đè rồi nói với hai người kia: “Đi mau!”
Rừng cây và những ngôi nhà nhỏ đan xen nhau, những NPC đeo mặt nạ động vật ăn cỏ khát máu kia ẩn nấp trong bóng tối, đợi khi bọn họ chạy qua liền bất ngờ tấn công.
Thời gian càng trôi, trạng thái của Hồ Dược Minh càng trở nên tồi tệ.
Gặp phải những du khách đang ẩn nấp, anh ta chỉ muốn g**t ch*t bọn họ, mục tiêu vượt qua thị trấn cổ tích đang dần phai nhạt trong tâm trí anh ta.
“Chúng ta đi riêng đi.” Hồ Dược Minh cảm thấy mình tách khỏi bọn họ sẽ tốt hơn, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ ra tay với họ.
“Không được!” Người phản đối đầu tiên là Quách Tân Võ: “Anh quên mục đích rồi sao, quên là sẽ không bao giờ thoát ra được nữa! Chúng tôi không thể bỏ anh lại đây!”
Hồ Dược Minh: “…”
Hải Đường không nói gì, cố gắng kìm nén bàn tay đang run rẩy vì nỗi sợ hãi và kinh hoàng mà chiếc mặt nạ mang lại, sau khi giải quyết xong một du khách, cô ấy quay người lại nói với hai người kia: “Chúng ta phải đuổi kịp Tiểu Bạch, đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi!”
Tác dụng phụ của mặt nạ không thể loại bỏ bằng những đạo cụ thuộc loại thuốc.
Bọn họ phải tự mình chống đỡ.
“Cộc cộc cộc!”
Con thỏ trắng toàn thân đẫm máu đứng trước cửa, dùng chiếc rìu trong tay gõ cửa, giọng điệu dịu dàng cất lên: “Những người bạn thân yêu của tôi ơi, mở cửa ra đi, tôi đã giúp các bạn giết hết những con quỷ nhỏ đáng ghét bên ngoài rồi này.”
“Cộc cộc cộc cộc!”
“Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa càng lúc càng trở nên gấp gáp.
Thế nhưng cánh cửa vẫn im lìm bất động, những người bên trong căn bản không dám mở cửa.
“Thật là không ngoan.” Con thỏ trắng cầm chiếc rìu tỏ vẻ mất kiên nhẫn, giọng nói dịu dàng dần trở nên âm u: “Tôi giúp các người giết người, vậy mà đến một lời cảm ơn cũng không có, thật đáng chết mà.”
Con thỏ trắng vung chiếc rìu lên bắt đầu đập cửa.
Căn nhà gỗ vốn không kiên cố, chỉ vài nhát đã bị bổ toạc.
Những du khách đang trốn bên trong nhà thấy cửa bị phá liền phát ra những tiếng kêu la thất thanh, như những con ruồi không đầu muốn bỏ chạy.
“Ồn ào quá.” Con thỏ trắng đứng chắn ngay cửa, những người bên trong căn bản không thể thoát ra ngoài, nó khẽ nghiêng đầu, đột nhiên cười rộ lên: “Nếu chết đi thì sẽ yên tĩnh thôi nhỉ, để tôi giúp các người nhé.”
NPC: “…”
Ai cần cô giúp chứ!!
Con thỏ trắng bước vào nhà, đóng sầm cửa lại, tiếng kêu thảm thiết của những NPC bị cánh cửa chặn lại.
Ngân Tô dường như đã sớm quên mất chuyện rời khỏi đây, nhàn nhã tản bộ trong thị trấn cổ tích, tàn sát bừa bãi. Bất kể đeo mặt nạ gì, có h*m m**n tấn công hay không, lúc này đều bị cô đuổi theo khắp nơi.
Thậm chí còn có những NPC đeo mặt nạ động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt cùng nhau chạy trốn vào một căn nhà nhỏ, hoàn toàn quên mất lúc này bọn họ đang là kẻ thù của nhau, chỉ biết co rúm lại run rẩy.
Ngân Tô cảm thấy mình đã học được tinh túy của trò chơi này rồi, công bằng chính trực, mưa móc chia đều, tuyệt đối không bỏ rơi bất kỳ NPC nào, yêu thương mọi NPC một cách bình đẳng.
NPC hoàn toàn suy sụp, ai cần cô yêu thương chứ!!
Ngân Tô phát hiện ra khi thời gian trôi đi, trên cơ thể những NPC đeo mặt nạ dần mọc ra những đặc điểm của động vật, hành vi cũng ngày càng giống động vật hơn.
Ngân Tô mặc bộ đồ thú bông nên không nhìn thấy tình trạng cơ thể của mình.
Thế nhưng quái vật tóc đã s* s**ng khắp người cô một lượt, không phát hiện ra có thứ gì không nên mọc ra, có lẽ cô vẫn chưa bắt đầu bị dị hóa.
Thời gian ở lại thị trấn cổ tích càng lâu, khả năng dị hóa càng lớn, mà nguồn gốc của sự dị hóa này có lẽ liên quan đến ô nhiễm từ chiếc mặt nạ.
Vậy thì tháo…
Lúc mới vào, cái giọng nói kia đã đặc biệt dặn dò du khách không được tháo.
Có thể thử một chút.
Thử đương nhiên là chắc chắn không thể thử trên người mình, thế là Ngân Tô đạp tung một căn nhà nhỏ, bên trong có ba NPC du khách đang trốn, cô tùy tiện chọn một người may mắn.
Khoảnh khắc chiếc mặt nạ bị cưỡng ép gỡ xuống, những bộ phận bị dị hóa trên người NPC kia dần biến mất, khôi phục lại hình dáng con người bình thường.
Mà hai NPC vốn đang co rúm trong góc, khoảnh khắc chiếc mặt nạ bị gỡ xuống, ánh mắt kinh hoàng chuyển thành tham lam, nhìn chằm chằm vào người vừa bị gỡ mặt nạ.
Trong mắt bọn họ chỉ còn lại vẻ thèm khát chiếc mặt nạ.
Người du khách vừa khôi phục lại trạng thái bình thường hét lên một tiếng, lảo đảo chạy ra khỏi căn nhà nhỏ.
Hai NPC kia lập tức đuổi theo sau lưng anh ta.
Ngân Tô đứng ở cửa, nhìn người du khách kia hoảng loạn bỏ chạy, các NPC lục tục xuất hiện đuổi theo người du khách kia.
Trong đội ngũ NPC đuổi theo người du khách kia, có cả những người đeo mặt nạ động vật ăn cỏ, cũng có cả những người đeo mặt nạ động vật ăn thịt và động vật ăn tạp…
Ồ.
Đôi mắt Ngân Tô khẽ lóe sáng, tìm được một cách hay để tập hợp NPC rồi.
Thế là Ngân Tô hứng chí đi bắt mồi nhử mới, dùng cách này thu hút được một số NPC. Thế nhưng sau vài lần thử nghiệm, cô phát hiện ra chỉ có những du khách đeo mặt nạ động vật ăn tạp mới có tác dụng này, những người khác thì không, ồ.
Thế nhưng về sau lại không có NPC nào xuất hiện nữa, không biết là do khoảng cách quá xa hay là bọn họ đã trở nên thông minh hơn rồi.
Ngân Tô tìm kiếm NPC khắp nơi, đã gần năm phút mà vẫn chưa tìm được người bạn mới nào…