Edit: Lexi
Beta: Fang
“Haizz…”
Ngân Tô chống nạnh thở dài, quyết định không tìm nữa, cứ đi về hướng lối ra trước đã.
Canh giữ ở lối ra, chắc chắn vẫn có thể thu hoạch được một mẻ bạn tốt.
Hướng đi ra có biển chỉ dẫn, người chơi không cần phải tìm kiếm. Rõ ràng ban quản lý công viên vô cùng tự tin, cảm thấy cho dù có chỉ rõ hướng ra, cũng chẳng mấy người có thể thoát ra được.
Ngân Tô đi men theo biển chỉ dẫn.
Khi đi ngang qua một dãy nhà nhỏ liền kề nhau, cô nghe thấy tiếng đánh nhau.
“Xoẹt!”
“Ầm!”
Một âm thanh trầm đục vọng ra từ phía sau một căn nhà màu đỏ.
Ngân Tô cầm chiếc rìu cân nhắc, sau đó cô xoay người, bước về phía sau căn nhà.
“Ào ào!”
Lá cây ào ào rơi từ trên trời xuống.
Đứa trẻ bị đập vào thân cây rồi trượt xuống đất, quần áo trên người tả tơi, vết thương sâu hoắm thấy cả xương, thế nhưng đứa trẻ dường như không cảm thấy đau đớn, bật dậy như một con bò mộng, lao về phía con mồi đang bị vây công ở đối diện.
Quách Tân Võ bị quật ngã xuống đất, móng vuốt sắc nhọn mọc ra từ tay đứa trẻ xé toạc cổ cậu ta, máu tươi phun trào.
Thấy máu, những NPC đang vây công cậu ta càng thêm hưng phấn, điên cuồng cắn xé cậu ta như chó dại.
Quách Tân Võ đá văng con quái vật nhỏ đang đè trên người, lộn người lăn sang một bên, chống tay xuống đất bật dậy.
Còn chưa kịp đứng vững, từ trên thân cây phía sau, một đứa trẻ đeo mặt nạ chim lao xuống, ôm chặt đầu cậu ta, há miệng cắn vào vai cậu ta.
Quách Tân Võ đau đớn, giơ tay túm lấy cổ đứa trẻ, mặc kệ nó vẫn đang cắn xé miếng thịt trên vai mình, dùng sức kéo nó về phía trước, sau đó “rắc” một tiếng vặn gãy cổ nó.
Sau lưng đứa trẻ mọc ra đôi cánh, cho nó thêm chút thời gian nữa, có lẽ sẽ bay được mất…
Quách Tân Võ ném xác đứa trẻ về phía những NPC đang đuổi tới, ôm chặt cái cổ vẫn đang phun máu, chạy về phía bên kia.
Đáng tiếc còn chưa chạy được mấy mét, mắt cá chân của Quách Tân Võ đau nhói, có thứ gì đó tóm lấy chân cậu ta, cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
Đứa trẻ tóm lấy chân cậu ta đang men theo cẳng chân nhanh chóng leo lên người cậu ta, cưỡi lên người cậu ta, móng vuốt sắc nhọn để lại trên người cậu ta những vệt cào sâu hoắm.
Là một con chim sẻ nhỏ.
Nhưng móng vuốt của nó lúc này không phải là móng vuốt của chim sẻ, mà là móng vuốt của chim ưng.
Quách Tân Võ nghe thấy tiếng móng vuốt sắc nhọn xé toạc da thịt, nó muốn mổ bụng cậu ta ra! Đáng ghét!
Cơ thể không thể cử động…
Mặc dù chiếc mặt nạ không mang lại cho cậu ta cảm xúc khát máu hay sợ hãi, nhưng theo thời gian trôi đi, khi bị kẻ thù tự nhiên tấn công, cậu ta vẫn có một cảm giác bất lực trói buộc.
Giống như những con vật nhỏ yếu khi đối mặt với những kẻ săn mồi hàng đầu, sợ hãi đến tột độ mà không thể nhúc nhích.
Móng vuốt dính máu của con chim sẻ nhỏ áp sát, ngay khi móng vuốt sắp sửa xé toạc cổ họng cậu ta, đang lúc Quách Tân Võ cảm nhận được cái chết cận kề thì nghe thấy một giọng nói mang theo chút hưng phấn.
“Để ta xem là…”
Quách Tân Võ cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía giọng nói phát ra.
Con thỏ trắng đứng ở góc căn nhà nhỏ, đang nhìn chằm chằm về phía cậu ta.
Con chim sẻ nhỏ đang nằm trên người cậu ta như gặp phải kẻ thù tự nhiên, dừng mọi động tác lại, cơ thể căng cứng, trong đôi mắt tham lam hiện lên vẻ sợ hãi.
Nó rất sợ…
Sợ con thỏ trắng đột ngột xuất hiện.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu Quách Tân Võ, cậu ta liền nghe thấy con thỏ trắng khẽ “chậc” một tiếng, có vẻ không hài lòng, lại có vẻ bực bội.
Giây tiếp theo, người Quách Tân Võ nhẹ bẫng, con chim sẻ nhỏ bám vào thân cây bên cạnh, vỗ cánh vài cái đã leo lên cây, tán lá xum xuê che khuất bóng dáng nó.
“A!”
Con chim sẻ nhỏ rơi xuống từ tán lá rậm rạp, đập xuống bên cạnh cậu ta.
Trên cây chẳng có gì cả, con thỏ trắng vẫn đứng ở đó, không hề làm gì, hoàn toàn không biết con chim sẻ nhỏ này rơi xuống như thế nào.
Quách Tân Võ cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội trên người, giơ tay ấn vào đầu con chim sẻ nhỏ, cậu ta không hề dùng lực nhưng đầu con chim sẻ nhỏ tự động vặn nửa vòng, sau một tiếng “rắc” thì im bặt.
Con chim sẻ nhỏ chết, Quách Tân Võ cảm thấy sự trói buộc đang bao trùm lên người mình biến mất.
Quyền kiểm soát cơ thể trở lại trong tay cậu ta, cậu ta giơ tay ôm chặt cái cổ đang phun trào máu tươi, khuỷu tay chống xuống đất, nghiêng người nhìn về phía Ngân Tô.
Cái đầu thỏ trắng phóng to gần như dán sát vào mặt cậu ta, Quách Tân Võ vừa chống người dậy được một chút thì sức lực lại buông lỏng, cả người ngã xuống đất.
Cô ta đến đây từ lúc nào vậy!!
Sợ chết mất!!!
Con thỏ trắng đang dán sát mặt cậu ta vừa kéo xác con chim sẻ nhỏ bên cạnh về phía nó, vừa lên tiếng hỏi: “Sao chỉ còn lại một mình cậu vậy, chết hết rồi sao?”
Giọng nói của cô gái rất bình thản, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, dường như câu này chỉ là một câu hỏi vu vơ.
Cô căn bản không quan tâm đến sống chết của người khác.
“Tản… tản ra hết rồi.”
Lúc này Quách Tân Võ cũng không biết Hải Đường và Hồ Dược Minh đang ở đâu.
Quách Tân Võ muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen ngòm như hố sâu trên cái đầu thú bông kia, dưới sự giằng xé của cơn đau, cuối cùng cậu ta cũng kìm lại được cái miệng thối tha của mình.
Ngân Tô không quan tâm đến Quách Tân Võ, sau khi nhặt xác xong liền đứng dậy bỏ đi.
Đi được một đoạn, Ngân Tô phát hiện Quách Tân Võ không đi theo mà lại đi về hướng khác.
Hướng đó không phải là hướng ra.
Ngân Tô không nhiều chuyện, tiếp tục đi về phía lối ra.
Khi đến lối ra, Ngân Tô vừa vặn nhìn thấy một du khách đang chạy về phía đó, vội vàng đuổi theo, ngay khi du khách sắp bước ra khỏi lối ra, cô liền kéo người đó trở lại.
Du khách bị kéo trở lại chợt ngơ ngác.
Nhưng anh ta còn chưa kịp mắng chửi, Ngân Tô đã giải quyết xong anh ta.
Ngân Tô canh giữ ở lối ra gần nửa tiếng đồng hồ, cũng chỉ có một du khách chạy đến được đây.
Ngân Tô thấy bên ngoài lối ra có NPC xuất hiện, thấy cô đứng ở cửa, liền ngẩn người: “Cô… Cô sao không ra?”
Ngân Tô khoanh tay ôm chiếc rìu, hất cằm về phía NPC kia: “Cô cầu xin tôi đi.”
“???”
Tôi cầu xin cô làm gì?
Đồ điên!
NPC không thèm để ý đến cô nữa, đứng bên ngoài lối ra chờ đợi.
Năm phút trôi qua, không một ai xuất hiện.
Mười phút…
NPC dần nhíu mày, dường như đứng không vững nữa, bắt đầu đi đi lại lại bên ngoài.
Mười lăm phút sau, NPC nhìn thấy có người xuất hiện ở đằng xa.
Hai người nhếch nhác kéo lê một thứ gì đó chạy phía trước, phía sau có bảy tám con vật đuổi theo.
Những con vật đó đang đuổi theo những người phía trước.
Những con vật này chắc đều là du khách, bọn họ đã hoàn toàn biến thành động vật…
Hải Đường và Quách Tân Võ mỗi người kéo một cánh tay của Hồ Dược Minh, với tốc độ của vận động viên chạy nước rút, lao về phía lối ra.
NPC không thèm để ý đến bọn họ mà nhìn về phía những con vật phía sau, cô ta cố gắng nhìn về phía sau, đáng tiếc ngoài bảy tám con vật kia ra, phía sau không còn thứ gì khác.
NPC nhíu chặt mày thành chữ “川”, vừa định bước vào liền thấy con thỏ trắng đang đứng bên trong động đậy, nó vác chiếc rìu lao về phía đám động vật kia.
“Cô làm cái gì vậy!!!” NPC hét lên một tiếng chói tai, người cũng theo đó lao vào bên trong.
Ngân Tô lao vào giữa đám động vật, vung rìu chém xuống.
NPC xông vào trận chiến, đoạt lấy một con công nhỏ, ôm chặt vào lòng như bảo vật, giận dữ gầm lên: “Cô dừng tay! Dừng tay cho tôi!! Trò chơi đã kết thúc rồi!!”
Những con vật nhỏ nằm la liệt trên mặt đất, không còn một sinh vật nào có thể cử động, Ngân Tô quay đầu nhìn NPC đang ôm con công nhỏ: “Tôi còn chưa ra ngoài, sao đã kết thúc rồi?”
NPC vừa tức vừa giận, hét đến khản cả cổ: “Tôi nói kết thúc là kết thúc!!!”