Edit: Lexi
Beta: Fang
Ngân Tô có chút tiếc nuối: “Tôi còn chưa chơi đủ mà.”
“…” Chơi cái đầu nhà cô!! Lúc này NPC vẫn chưa thấy con vật mới nào xuất hiện, cô ta trừng mắt nhìn Ngân Tô: “Tại sao chỉ có mấy con vật này ra ngoài? Cô đã làm gì bên trong hả!!”
Ngân Tô thành thật trả lời: “Giết rồi, còn làm gì nữa.”
Xem ra những du khách biến thành động vật cũng rất quan trọng đối với công viên giải trí.
NPC nghe thấy lời của Ngân Tô, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, gần như nhảy dựng lên chỉ vào mặt cô mắng: “Sao cô dám… Sao cô dám giết hết bọn chúng!!”
Ngân Tô “à” một tiếng, trong giọng điệu lộ ra một chút thương hại đối với kẻ ngốc: “Tôi đã giết, vậy chắc chắn là dám rồi.”
Không đợi NPC nói gì, Ngân Tô tiếp tục: “Hơn nữa chơi trò chơi khó tránh khỏi va chạm, đây cũng không phải chuyện tôi có thể kiểm soát được… Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Trò chơi không có quy định không được giết bọn chúng mà?”
“Cô… Cô…”
Dường như NPC sắp tức đến ngất đi, chỉ vào Ngân Tô nửa ngày cũng không nói ra được lý lẽ gì.
Bởi vì Ngân Tô nói không sai.
Bản chất của trò chơi này chính là giết chóc, cô không hề vi phạm quy tắc, bản thân mình cũng không làm gì được cô… Thật tức chết mà.
So với NPC đang tức đến giậm chân, Ngân Tô lại bình thản thong dong hơn nhiều, nhàn nhã lên tiếng: “Tôi đã bảo cô cầu xin tôi rồi, là do cô không cầu xin, đây là hậu quả tự cô gây ra, không thể trách tôi được.”
Đương nhiên Ngân Tô không biết NPC coi trọng những du khách biến thành động vật này đến vậy.
Có điều NPC bảo cô ra ngoài, cô chỉ đơn thuần là nổi loạn, muốn đối đầu với NPC mà thôi.
“…” Khuôn mặt trắng bệch của NPC run rẩy không ngừng, ngón tay chỉ về phía lối ra cũng run rẩy theo: “Đi ra! Đi ra!! Cô cút ra ngoài cho tôi!!”
Ngân Tô cũng không làm trò nữa, ngoan ngoãn đi về phía lối ra.
NPC ôm con công nhỏ còn sống sót đi ra theo, “sầm” một tiếng đóng cửa lối ra, sau đó như không muốn đối mặt với Ngân Tô, sải bước rời đi.
“Cô mang con công nhỏ đi đâu vậy!” Ngân Tô ở phía sau lớn tiếng hỏi: “Cho tôi đi chơi với.”
NPC chạy càng nhanh hơn.
Ngân Tô gãi gãi cái đầu thú bông xù xì của mình, quay đầu nhìn ba người đang mềm nhũn nằm trên đất: “Thật tốt, ba người vẫn còn sống.”
Hải Đường: “…”
Quách Tân Võ: “…”
Cô ta thật sự vui mừng cho bọn họ hay là đang chế giễu vậy?
Hải Đường đã hồi phục lại một chút, miễn cưỡng bò dậy từ dưới đất: “Bạch tiểu thư, lúc chọn mặt nạ, cô cố ý để bọn trẻ chọn mặt nạ động vật ăn thịt sao?”
Bọn trẻ chọn mặt nạ động vật ăn thịt có thể tránh việc chúng chọn mặt nạ động vật ăn cỏ, từ đó thực lực tăng lên rất nhiều.
Người lớn đeo mặt nạ động vật ăn cỏ dễ đối phó hơn trẻ con…
“Không phải.”
“Thế tại sao cô lại làm như vậy?” Hải Đường càng không hiểu.
Con thỏ trắng nói một cách nhẹ nhàng: “Bọn trẻ muốn mà, tôi giúp chúng thôi.”
“?”
Hải Đường và Quách Tân Võ đều không thể hiểu nổi ý tưởng kỳ lạ và tùy hứng của cô.
Hồ Dược Minh? Anh ta vẫn còn đang hôn mê.
Ngân Tô chuẩn bị rời đi, đi được hai bước lại quay trở lại: “Ba mẹ của mấy người đâu?”
Nhắc đến điều này, sắc mặt Hải Đường và Quách Tân Võ đều trầm xuống.
Bọn họ thì ra được rồi, nhưng “ba mẹ” của bọn họ lại không thấy tung tích đâu, vậy những hạng mục tiếp theo thì sao?
Không có “ba mẹ” làm vé vào cửa, “trẻ con” như bọn họ, ngay cả cửa hạng mục cũng không vào được.
Ngân Tô thấy bọn họ mặt mày ủ rũ, đại khái hiểu ra là ba mẹ đã không còn… Ba người chơi, vậy mà không cứu được một người ba mẹ nào.
Ngân Tô ngẫm nghĩ một chút, nói với những đứa trẻ mồ côi: “Cũng không phải chuyện gì to tát, tìm ba mẹ khác là được thôi, dù sao ba mẹ cũng là nhận bừa mà. Không tìm được người đi lẻ, còn có thể tìm ba mẹ mình thích, chiếm tổ chim khách mà.”
Đây gọi là ba mẹ như nước chảy, con cái như sắt nung.
Hải Đường, Quách Tân Võ: “?”
Có thể như vậy sao?
Trong khu vui chơi nhận bừa ba mẹ vẫn được tính sao?
…
…
Lối ra Truyền thuyết thị trấn cổ tích.
Thương Nghênh Nghênh và những người khác đang đợi ở lối ra, đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy ai ra, có người đã bắt đầu nghi ngờ những người vào trong đã chết hết rồi.
Mặc dù bọn họ cũng không muốn nghĩ theo hướng xấu nhất, nhưng đã lâu như vậy rồi…
Ngay khi mọi người sắp bỏ cuộc, Hạ Hiểu Lương phát hiện ở lối ra có bóng người di chuyển, sau đó liền nhìn thấy con thỏ trắng kia.
“Ra rồi!”
Hạ Hiểu Lương kêu lên một tiếng, những người còn lại đứng dậy đi về phía đó theo bản năng.
Thế nhưng còn chưa đi được hai bước đã phải dừng lại, bởi vì người đi ra là con thỏ “trắng” toàn thân lốm đốm vết máu.
Giọng nói của tất cả mọi người như bị nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra được một tiếng nào.
Đợi đến khi cô đi ra, Hải Đường và Quách Tân Võ mới kéo Hồ Dược Minh ra.
Mọi người lập tức tránh xa Ngân Tô, vây quanh Hải Đường.
“May mà mọi người ra được rồi, sợ chết mất.”
“Anh Hồ sao vậy? Anh ấy… không sao chứ?”
“Không sao, ngất thôi.”
“Sao chỉ có mỗi ba người vậy? Ba mẹ NPC đi cùng đâu?”
“Bên trong tình hình thế nào, nguy hiểm lắm phải không?”
Hải Đường chen qua đám người chơi đang vây quanh mình, gọi Ngân Tô đang chuẩn bị rời đi.
“Bạch tiểu thư, trò chơi này ngoài kẻ thù tự nhiên và trẻ con nguy hiểm hơn ra, còn có manh mối nào khác không?”
“Cô muốn biết?”
Hải Đường bừng tỉnh trong một giây, ý này chính là có.
“Bạch tiểu thư có bằng lòng dùng điểm tích lũy để trao đổi không?”
Không phải là rất thiếu điểm tích lũy nhưng cũng không ngại có thêm, Ngân Tô cảm thấy Hải Đường vẫn rất hiểu chuyện, khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Hải Đường nhìn Thương Nghênh Nghênh và những người khác vẫn chưa vượt qua trò chơi này: “Mọi người có thể thương lượng xem, có bằng lòng mua manh mối mà Bạch tiểu thư biết không, những gì chúng tôi biết có thể nói cho mọi người miễn phí.”
Hải Đường tuy có chút điểm tích lũy tiết kiệm, nhưng cũng không chịu nổi hao tổn như vậy…
Vậy nên những người chơi khác tự mua đi.
Dù sao cô ấy đã giúp họ hỏi, có bằng lòng bỏ điểm tích lũy ra để tăng tỷ lệ sống sót hay không, đó là chuyện của riêng họ.
Trước tiên Hải Đường nói ra những gì bọn họ biết, để những người khác tự phán đoán xem có nên giao dịch thêm những manh mối khác trong tay Ngân Tô hay không.
Mặc dù chỉ là vài câu ngắn ngủi nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra sự nguy hiểm của trò chơi này.
Thêm vào đó là tình trạng thảm hại của bọn họ lúc này…
Thương Nghênh Nghênh và Lương Vân là những người đưa ra quyết định đầu tiên: “Tôi muốn giao dịch.”
Thanh Lan liếc nhìn đồng đội của mình rồi cũng nói: “Tôi cũng đồng ý.”
Tông Hi Nguyệt thấy mọi người đều đồng ý, cũng lựa chọn tham gia: “Vậy tôi cũng bỏ điểm tích lũy.”
Ngân Tô bảo bọn họ chuyển cho Hải Đường trước rồi Hải Đường chuyển lại cho mình. Những người khác tuy không hiểu tại sao cô không muốn trực tiếp kết bạn nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Ý tưởng của đại lão điên khùng, đâu phải là thứ bọn họ có thể nghi ngờ.
Hải Đường dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Ngân Tô, cũng không nói gì, sau khi nhận đủ điểm tích lũy liền chuyển cho Ngân Tô.
“Gỡ mặt nạ động vật ăn tạp xuống sẽ thu hút du khách trong phạm vi nhất định.” Ngân Tô vừa nhận được điểm tích lũy liền mở miệng: “Bất kể là bị ép buộc hay tự nguyện.”
“Vậy không phải mặt nạ động vật ăn tạp thì sao?”
“Sẽ biến thành động vật, thị trấn cổ tích chỉ có động vật và thức ăn.”
Đeo mặt nạ đồng nghĩa với việc du khách là động vật, còn gỡ…
Ngân Tô nhìn số điểm tích lũy đáng kể, vui vẻ quay đầu hỏi Hải Đường: “Tôi còn biết hai hạng mục bắt buộc nữa, cô có muốn biết không?”
Hải Đường: “…”
Hải Đường có thể nói gì?
Đương nhiên là mua rồi.