Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 748

Edit: Lexi

Beta: Fang 

Hai hạng mục còn lại là ‘Đu quay ngựa gỗ’ và ‘Bão lốc’, nội dung cụ thể là gì thì không rõ, Ngân Tô vẫn chưa đi dò hỏi qua.

Hai hạng mục này đều là những hạng mục bắt buộc mà Ngân Tô nhiệt tình đến thăm các đồng nghiệp thân yêu của mình rồi hỏi ra được.

Ngân Tô rất bận, vừa phải đi mời du khách chơi trò chơi, vừa phải đi thăm các đồng nghiệp mới, giao dịch xong liền đi ngay, nán lại một giây cũng có lỗi với bộ đồng phục trên người cô.

Những người khác phải vượt qua trò chơi này nên Hải Đường vẫn ở lại, cùng bọn họ thảo luận ra một chiến lược có thể giúp tất cả mọi người sống sót.

“Vậy nói như vậy, mặt nạ chọn động vật ăn tạp là an toàn nhất? Sẽ không bị mặt nạ ảnh hưởng đến cảm xúc… Chúng ta có thể chọn hết mặt nạ động vật ăn tạp.”

Lúc này Quách Tân Võ đã khôi phục lại chút tinh thần, hai hàng lông mày rậm rạp dựng thành hình chữ bát ngược, lại là cái bộ dạng đáng ghét kia, ba hoa chích chòe: “An toàn cái gì? Động vật ăn tạp cũng có rất nhiều kẻ thù tự nhiên, vẫn là đối tượng bị nhắm đến. Còn phải mất đi tính áp chế và bùng nổ mà mặt nạ động vật ăn cỏ mang lại, chọn hết mặt nạ động vật ăn tạp, các người vào trong chính là tự tìm đường chết.”

“Bây giờ chúng ta biết nhiều manh mối như vậy, chỉ cần bắt được vài du khách, gỡ mặt nạ của họ ra, để họ thu hút những người khác, chúng ta nhanh chóng vượt qua chẳng phải tốt hơn sao?”

Quách Tân Võ cười khẩy: “Tình hình cụ thể thế nào cô biết không? Mặt nạ có dễ gỡ không, cô rõ không? Cô ta chỉ cần bặp bẹ mấy câu, các người đã thấy dễ dàng rồi?”

“…”

Cậu ta không nói không được sao?!

Hải Đường cũng cảm thấy không dễ dàng như vậy.

Bọn họ đi cùng Tiểu Bạch, cô đuổi giết NPC khắp bản đồ, độ nguy hiểm giảm đi rất nhiều, vậy mà bọn họ vẫn suýt chút nữa không ra được.

Cưỡng ép NPC gỡ mặt nạ…

Tuyệt đối không nhẹ nhàng như cô nói.

Hải Đường: “Tôi đề nghị vẫn nên chọn mặt nạ khác nhau, bên trong cần sức tấn công bùng nổ ở giai đoạn sau của mặt nạ động vật ăn cỏ, nhưng cũng cần những người chơi tỉnh táo dẫn những người mất ‘mục đích’ ra ngoài.”

Người chơi phải phối hợp với nhau.

Không được chọn mặt nạ động vật ăn thịt, loại mặt nạ này là con mồi, còn làm tăng cảm xúc sợ hãi, làm suy yếu thực lực.

Hơn nữa bọn họ có năm người, tốt nhất là có thể chọn ra hai người… như vậy lực chiến mới đủ.

Lương Vân: “Vậy mặt nạ nên chọn thế nào?”

Câu hỏi của Lương Vân đánh trúng trọng tâm, nhất thời mọi người lại im lặng.

Mặt nạ động vật ăn cỏ rõ ràng nguy hiểm hơn.

Bây giờ Hồ Dược Minh vẫn chưa tỉnh lại…

Thương Nghênh Nghênh thấy mọi người đều im lặng, cảm thấy cứ giằng co như vậy cũng không phải là cách, chủ động lên tiếng: “Hay là bốc thăm, hoặc là phân chia theo năng lực của mọi người.”

Chọn mặt nạ động vật ăn cỏ cần tinh thần lực mạnh mẽ để chống lại ô nhiễm, cho nên tốt nhất là chọn những người chơi có khả năng chống ô nhiễm mạnh.

Nhưng điều này cần sự tin tưởng.

Tin tưởng mọi người cuối cùng sẽ không bỏ rơi bọn họ, giống như Hải Đường và Quách Tân Võ đã kéo Hồ Dược Minh ra.

Sự tin tưởng này, ai dám thật sự giao phó?

Không có tin tưởng thì chỉ còn lại bốc thăm… vậy vấn đề lại đến, phân chia còn không tin tưởng, bốc thăm thì càng không có gì để nói đến tin tưởng.

“Các người như vậy là không qua được đâu, chi bằng bỏ cuộc luôn đi.” Quách Tân Võ ở bên cạnh nói mát: “Khỏi chết ở trong đó.”

“Anh không biết nói thì có thể im miệng được không!” Hạ Hiểu Lương cạn lời: “Không phải chúng ta đang thương lượng sao?”

Hải Đường liếc nhìn Quách Tân Võ, ra hiệu cho cậu ta im lặng.

Quyết định này phải do chính bọn họ đưa ra, Hải Đường cũng sẽ không giúp họ quyết định.

Quách Tân Võ lẩm bẩm một câu, hừ lạnh một tiếng, rồi đi về phía Hồ Dược Minh.

Đợi Quách Tân Võ rời đi, Thanh Lan mới nói: “Tôi có thể chọn mặt nạ động vật ăn cỏ, kỹ năng thiên phú của tôi vừa hay là tấn công tinh thần. Nhưng nếu tôi chọn thì Hiểu Lương không thể chọn.”

Những người khác cũng tỏ vẻ hiểu ý.

Nếu Thanh Lan chủ động chọn mặt nạ động vật ăn cỏ, Hạ Hiểu Lương là đồng đội của cô ấy, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô ấy, sự an toàn của cô ấy sẽ được đảm bảo.

Vậy chỉ còn lại Thương Nghênh Nghênh, Lương Vân và Tông Hi Nguyệt.

“Hay là tôi…”

Lời của Lương Vân còn chưa dứt, Thương Nghênh Nghênh đã cắt ngang: “Để tôi đi, kỹ năng của tôi tuy thiên về phòng ngự, nhưng kỹ năng này rất hao tinh thần, tinh thần lực của tôi cũng không tệ, chắc là có thể trụ được một khoảng thời gian.”

“Chị Nghênh Nghênh…”

Thương Nghênh Nghênh an ủi nhìn Lương Vân một cái, dứt khoát nói: “Được rồi, cứ như vậy đi, những người khác chọn mặt nạ động vật ăn tạp.”

Thương Nghênh Nghênh nói xong liền ra hiệu cho mọi người bỏ qua chủ đề này, nói đến vấn đề tiếp theo.

Lương Vân kéo tay áo Thương Nghênh Nghênh, lo lắng nói: “Chị Nghênh Nghênh, mặt nạ động vật ăn cỏ rất nguy hiểm…”

Khóe môi Thương Nghênh Nghênh nở một nụ cười rạng rỡ: “Cho nên, chị cần một người mà chị tin tưởng, nếu chị mất lý trí thì nhờ em đưa chị ra ngoài nhé.”

Lương Vân ngẩn người, dường như không ngờ Thương Nghênh Nghênh lại tin tưởng mình đến vậy.

Lương Vân nhìn Thương Nghênh Nghênh, giọng điệu trịnh trọng: “Em nhất định sẽ không bỏ rơi chị Nghênh Nghênh đâu.”

“Ừ, chị tin em.”

***
***

Những người chơi còn lại đều có bóng bay nên cũng không cần lo lắng vấn đề “ba mẹ NPC” phản bội không nghe lời.

Mọi người lại cẩn thận thương lượng một lần nữa, xác định không có vấn đề gì liền đi về hướng lối vào.

Hải Đường dặn dò bọn họ: “Mặt nạ động vật ăn tạp ít hơn những loại khác rất nhiều, sau khi vào trong phải nhanh chóng giành lấy mặt nạ, sau đó giúp bọn trẻ có được mặt nạ động vật ăn thịt và mặt nạ động vật ăn tạp ở trên cao.”

Càng nhiều trẻ con có được mặt nạ động vật ăn thịt, người chơi sẽ càng an toàn.

Nói xong, Hải Đường lại nhìn Thanh Lan và Thương Nghênh Nghênh: “Sau khi chọn được mặt nạ, quan sát kỹ những kẻ thù tự nhiên đeo mặt nạ động vật ăn tạp tương ứng với các cô, xác định mục tiêu. Sau khi vào thị trấn liền khống chế chúng, giữa kẻ thù tự nhiên có tính áp chế, lúc mới vào chúng dễ bị khống chế nhất, sau đó tìm cơ hội thử gỡ mặt nạ.”

Đến cuối câu, giọng điệu càng trở nên nặng nề: “Sợ hãi và khát máu đều sẽ mang đến sự biến dị cho cơ thể, một khi quên mất mục đích của mình thì sẽ hoàn toàn biến thành động vật, nhất định phải kiểm soát tốt thời gian.”

Hải Đường nhìn bọn họ đi vào, đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng nữa mới trở về vị trí ban đầu.

Quách Tân Võ vẫn còn ngồi xổm bên cạnh Hồ Dược Minh.

Hải Đường: “Vẫn chưa tỉnh?”

“Chưa.” Quách Tân Võ đứng dậy: “Sao anh ta bị thương nặng vậy?”

Lúc Quách Tân Võ tìm thấy bọn họ, Hồ Dược Minh tuy chưa hôn mê nhưng đã bị thương rất nặng. Sau khi tách ra, bọn họ đã gặp phải chuyện gì?

“Cái chuông kia kêu lên.”

“Cái gì?”

“Cái chuông mà con thỏ đưa cho lúc nãy, nó kêu lên.”

“…” Thỏ… Không phải bây giờ con thú bông đó là Tiểu Bạch sao? Chuông kêu thì sao chứ? 

“Sau đó thì sao?”

“Thỏ xuất hiện.”

“… Chắc không phải là Tiểu Bạch đó chứ?” Cô ta mặc bộ đồ thú bông, lại đúng lúc ở thị trấn cổ tích… Chẳng lẽ cái chuông đã triệu hồi cô ta đến đó?

“Không giống, con thỏ kia không phải thú bông, mà là một con thỏ thật, một con quái vật thỏ phóng to.”

Con quái vật thỏ xuất hiện liền tấn công Hồ Dược Minh, nói anh ta đã trộm chuông của nó.

Hồ Dược Minh vốn đã bị thương, một đối một bị con quái vật thỏ vả cho ngất xỉu.

Cũng may “triệu hồi” có thời hạn, cô ấy mới không bị con quái vật thỏ vả ngất xỉu, thoát được một kiếp.

Quách Tân Võ nghiến răng nghiến lợi: “Con thỏ chết tiệt kia ngay từ đầu đã không có ý tốt!”

Bình Luận (0)
Comment