“Là Ninh Phồn! Người một nhà!”
Ninh Phồn chạy tới, vòng sáng tự động mở ra một lỗ hổng, để cô ấy tiến vào.
Ninh Phồn tiến vào vòng sáng, không ngửi thấy mùi hương kỳ lạ kia nữa, cô ấy buông bàn tay đang che miệng và mũi, há miệng th* d*c.
Bên trong vòng sáng, Ninh Phồn nhìn thấy nhóm người đội trưởng Thiên Tuyển, còn có mấy người mặc đồng phục của Cục điều tra.
Ngoài ra còn có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, hẳn là những người sống sót được bọn họ giải cứu.
Có người đang chữa trị cho người sống sót, có người đang đối phó với những xúc tu, còn một người đang duy trì vòng sáng.
Tuy xúc tu ra sức công kích vòng sáng nhưng vòng sáng chỉ lập lòe, xúc tu không có cách nào tiến vào.
Nổi bật nhất trong nhóm người là một cô gái, cô ấy cũng mặc đồng phục, nhưng tuổi tác nhỏ hơn so với mọi người rất nhiều.
Trong mắt cô gái hiện ra ánh sáng xanh âm u, khuôn mặt non nớt tràn đầy kiên định, ánh mắt cô ấy rơi vào con quái vật ở phía xa, ngón tay trong không khi thỉnh thoảng làm ra một vài động tác, tựa như đang điều khiển thứ gì đó.
Ninh Phồn nhận thấy những dây leo quấn quanh thân quái vật càng ngày càng tươi tốt, động tác của quái vật trở nên chậm chạp, thậm chí một vài xúc tu bắt đầu co lại.
“Còn người ở đó không?”
Ninh Phồn quay lại nhìn về phía người vừa hỏi.
Đội trưởng Thiên Tuyển dùng kỹ năng nhìn xuống: “Không còn…”
Ninh Phồn nhìn qua mọi người một lượt, lúc này mới giật mình đại lão tại sao còn chưa ra? Cô và mình xuất hiện cùng lúc trên xe… Nhưng lúc ở trên xe hình như không nhìn thấy cô.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đội trưởng Thiên Tuyển lúc ấy đã đánh dấu tất cả mọi người, đại lão nếu ở chỗ này, anh ta nhất định có thể phát hiện, anh ta nói không có, khả năng là cô không ở đây.
“Tiểu Dư, có thể giết nó không?”
“Không thể, tôi chỉ có thể kiềm chế nó…”
“Còn có thể kiên trì trong bao lâu?”
“Nhiều nhất là nửa phút.” Khương Dư Tuyết trả lời.
“Mấy người trước tiên che chở bọn họ rút lui.” Người duy trì vòng sáng nói với những người khác: “Tôi sẽ bảo vệ Tiểu Dư rút lui sau.”
“Được”.
Cục điều tra cũng không có nhiều người, lại dẫn theo nhiều người sống sót như vậy, bọn họ chỉ có thể lựa chọn rút lui trước.
Những người khác nhanh chóng hành động, người sống sót không thể di chuyển được họ cõng trên lưng, đội trưởng Thiên Tuyển vẫn ôm đứa trẻ.
Ninh Phồn không thấy mẹ của cô ấy và ông lão kia, khả năng là…
Ninh Phồn trước tiên đi theo mọi người rút lui, vượt qua mấy con phố dày đặc sương mù, họ dừng lại tại một trường học.
Điều kỳ lạ là trước cổng trường học không có sương mù, có thể nhìn thấy tình hình bên trong, có rất nhiều xe của Cục điều tra đậu ở bên trong.
Đây hẳn là một cứ điểm an toàn mà Cục điều tra đã thiết lập.
Sau khi đi vào, người của Cục điều tra lập tức sắp xếp người sống sót lên xe buýt.
Xe buýt đậu thành hai hàng, mỗi bên năm chiếc, tổng cộng mười chiếc xe.
“Mọi người trở lại vừa đúng lúc, chúng tôi đang chuẩn bị rời đi.”
“Mọi người xảy ra chuyện gì vậy? Chật vật như vậy… Khương Dư Tuyết đâu?”
“Đội trưởng Mậu, đừng nói nữa, ở bên ngoài tiểu khu Bát Tiên gặp phải quái vật, nó rất mạnh, căn bản không thể g**t ch*t, chúng tôi còn dẫn theo nhiều người sống sót như vậy, vì vậy Tiểu Dư để chúng tôi dẫn người sống sót rút lui về trước, Đồng Tương Vấn ở lại cùng cô ấy, vừa rồi đã cho người đi tiếp ứng bọn họ.”
Mậu Bạch Ngự gật đầu, lại hỏi: “Quái vật giống với con lúc trước à?”
“Không giống, toàn bộ đều là xúc tu ghê tởm. Hơn nữa nó rất mạnh, lực công kích của chúng tôi với nó hầu như không tạo thành thương tổn nào, Tiểu Dư phải dùng toàn lực mới có thể kiềm chế được nó.”
Ninh Phồn đi ngang qua bọn họ, huyện Sơn Lộc xuất hiện nhiều quái vật như vậy?
Vào lúc này, phía trước có người hô: “Mọi người nhanh chóng lên xe, nếu có thể chen thì chen vào, rất nhanh là ra ngoài, ngoại trừ đồ vật tùy thân, tất cả hành lý đều để lại, không được phép mang lên xe! Để trẻ em lên xe trước! Người trong đội tìm kiếm cứu nạn mời vào trong, bên trong có đội y tế và vật tư.”
Lúc đầu mọi người còn xếp hàng cho trẻ em lên xe trước.
Nhưng đến lúc sau vị trí ngày càng ít, dần dần có người không bình tĩnh, bắt đầu lách vào từ cửa xe.
“Hành lý không thể đem lên xe, mau bỏ xuống!!”
“Không được, trong đây chứa đồ vật rất quan trọng đối với tôi!”
“Nếu quan trọng thì anh ôm nó ở lại chỗ này, anh xem có ai mang theo hành lý? Có hành lý không thể lên xe, đây là quy định!!”
“Đúng vậy, hành lý lớn như vậy, bằng chỗ hai người luôn rồi, mặt anh dày thật, còn muốn mang hành lý.”
“Đừng làm chậm trễ thời gian, anh không lên thì để tôi lên…”
“Để cho tôi lên, để cho tôi lên”.
“Đã đầy, không được rồi! Xem xe phía sau xem.”
“Không có, đằng sau không còn xe, để cho tôi lên, chen chúc một chút…”
“Không chen được rồi”.
“Đừng chen nữa, không lên được”.
“Á! Tôi bị thương, tôi bị thương, đừng đẩy nữa…”
“Ở đây có trẻ em! Đừng chen lấn lên nữa.”
Bên ngoài cửa xe những người chưa đi lên đang cố gắng lách vào, cuối cùng thậm chí bắt đầu động thủ, đều muốn chen lên.
Tiếng ồn ào lấn át những âm thanh khác.
Ninh Phồn quay đầu nhìn chiếc xe bên cạnh đang phát ra âm thanh.
Người của Cục điều tra đi qua tách những người đang đánh nhau ra, thái độ cương quyết áp chế những người gây chuyện: “Không còn chỗ thì chờ chuyến tiếp theo, còn tiếp tục gây chuyện thì sẽ phải ở lại.”
“Dựa vào cái gì!”
“Bọn họ dựa vào cái gì được đi trước.”
“Đúng vậy, tôi không muốn ở lại chỗ này, bọn họ đều được lên xe, dựa vào cái gì không để chúng tôi lên!!”
“Ba của tôi tuổi đã cao, để cho chúng tôi lên xe trước, Không còn chỗ thì để cho bọn họ xuống, người trẻ chờ một chút thì làm sao, ba tôi thân thể không tốt, phải để chúng tôi lên trước, kính già yêu trẻ hiểu hay không!!”
Người đàn ông đỡ một ông già, ông ta tuy một đầu tóc bạc, nhưng thân thể cường tráng, so với chàng trai có quầng thâm mắt ở bên cạnh còn khỏe hơn không ít”.
Người đàn ông cho rằng người của Cục điều tra và người của Tổ dân phố giống nhau, nói đến văng cả nước bọt vào mặt bọn họ.
Đáng tiếc người của Cục điều tra không quan tâm anh ta, trực tiếp gọi người đến kéo hắn và cha hắn đi.
Người đàn ông không thể tin được, lớn tiếng la mắng: “Tôi muốn khiếu nại các người!”
“Còn tiếp tục gây sự thì mấy người sẽ có chung kết cục với bọn họ.” Người của Cục điều tra lạnh lùng nói: “Chưa lên xe, hoặc ở lại chờ chuyến tiếp theo hoặc tự mấy người đi ra ngoài, tự đi bộ. Muốn khiếu nại, cứ tự nhiên.”
“…”
Tác phong làm việc của người ở Cục điều tra không giống với những cơ quan mà bọn họ đã tiếp xúc qua, nhất thời có cảm giác chết lặng.
“Cục điều tra căn bản không giải quyết khiếu nại”. Không biết là ai nói nhỏ một câu.
Cục điều tra lại không xử lý tranh chấp giữa người với người, mục tiêu của họ là quái vật sẽ tạo thành nguy hại gì cho người chơi và xã hội, giải quyết tranh chấp cái gì.
Để quái vật khiếu nại bọn họ?
Có khôi hài không cơ chứ.
“…”
Tiếng ồn ào thoáng chốc biến mất không còn tăm hơi.
Những người chơi hỗ trợ duy trì trật tự ở bên cạnh cũng vì hành động này của bọn họ có chút oán khí, không có tố chất làm việc giống Cục điều tra, không khách khí trực tiếp chỉ trích:
“Thời điểm mọi người rút lui, mấy người đang làm gì? Lúc đó đã nói đừng mang theo bất kỳ thứ gì, mấy người không nghe, túi lớn túi nhỏ, chậm trễ thời gian rút lui của đội ngũ, giờ lại kêu khóc cho ai xem, quá bỉ ổi. Hiện tại chúng tôi bất chấp nguy hiểm tiến vào cứu trợ còn không chịu hợp tác, mấy người muốn làm gì?”
“…”
“Được rồi, đừng chắn ở chỗ này”. Có người đóng cửa xe lại. “Qua bên kia xếp hàng, sắp có xe tới rồi, xếp hàng sớm lên xe sớm”.