Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 842

Đám người vây quanh xe buýt dần tản ra, cửa xe cuối cùng cũng được khép lại một cách khó khăn.

Sau khi tất cả các cửa xe đóng lại, Ninh Phàm thấy có người ở phía trước xe buýt mở ra một lối đi, bọn họ định trực tiếp truyền tống ra ngoài…

Cũng đúng, Cục điều tra chắc chắn có người chơi sở hữu kỹ năng không gian.

Hai chiếc xe buýt chở đầy người rất nhanh biến mất tại lối đi, nhưng lối đi vẫn chưa đóng, đối diện có mười chiếc xe trống chạy ra sau đó lối đi mới hoàn toàn đóng lại.

Ninh Phồn không định rời đi, cô ấy đi về hướng đội y tế bên kia, có không ít người ở đội y tế đang tiến hành trị liệu. Tới gần thêm một chút liền ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng, người bị thương đến cả chỗ ngồi thoải mái cũng không có, hoặc ngồi trên mặt đất, hoặc trực tiếp nằm trên mặt đất.

Ninh Phồn không cần trị liệu, cô ấy lấy ra một ít đồ ăn, ngồi cùng những người chơi ở lại ăn một chút để bổ sung thể lực, chờ Cục điều tra phân công nhiệm vụ.

Đội trưởng Thiên Tuyển cũng đi qua: “Người chúng ta tiến vào, trừ người tôi và cô, cũng chỉ còn hai người, nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành.”

Đầu ngón tay Ninh Phồn có chút run lên: “Nhiệm vụ cứu hộ bên kia còn tiếp tục không?”

Đội trưởng Thiên Tuyển lắc đầu: “Tình huống của con quái vật kia chúng ta không nắm rõ, còn có người đồng… Khả năng tạm thời bỏ qua cứu hộ khu vực này.”

Người đồng….

Ninh Phồn đột nhiên đứng lên: “Phụ trách nơi này có phải là đội trưởng Mậu?”

“Hình như vậy…” Đội trưởng Thiên Tuyển bị Ninh Phồn làm giật mình: “Làm sao vậy? Cô quen biết anh ta?”

Ninh Phồn không trả lời, quay người chạy ra ngoài.

Cứ điểm tạm thời không lớn, chỉ chiếm nửa ngôi trường, phía sau dùng tường đất vây quanh, nhưng có thể trông thấy bên ngoài tường vẫn là sương mù.

Ninh Phồn rất nhanh đã tìm được Mậu Bạch Ngự, anh ta đang chuẩn bị dẫn đội ngũ ra ngoài.

“Đội trưởng Mậu.”

Đội trưởng Mậu Bạch nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy là một khuôn mặt xa lạ: “Có chuyện gì sao?”

“Người đồng…”

“Chờ một chút.”

Máy truyền tin đặc chế trong tay Mậu Bạch Ngự vang lên, anh ta xoay người sang chỗ khác, cũng không nói chuyện, nhưng sắc mặt ngày càng trầm xuống.

“Đội trưởng Mậu, làm sao vậy?”

“Có người đã vượt ải Xưởng chế tạo người đồng.”

Huyện Sơn Lộc bị bao phủ bởi sương trắng, không nhìn thấy thông báo toàn cầu, tin tức là được truyền vào từ bên ngoài.

Người xung quanh nghe thấy tin tức này, sắc mặt ai nấy đều vui vẻ: “Đây là chuyện tốt mà…”

Không đúng….

Có người vượt ải ‘Xưởng chế tạo người đồng’, vì sao khu ô nhiễm vẫn không biến mất?

Huyện Sơn Lộc vẫn bị sương mù bao phủ.

“Người vượt ải là ai? Vẫn là 0101 sao?”

Ninh Phồn nghe thấy ‘0101’ hơi biến sắc một chút, nhưng rất nhanh ép xuống, không để người khác phát hiện ra dị thường.

Sự chú ý của Mậu Bạch Ngự không đặt trên người Ninh Phồn, dĩ nhiên sẽ không phát hiện.

“Không phải, là 0001.” Mậu Bạch Ngự biết rõ 0234 cũng là 0101, anh ta cảm thấy ID này cũng là của vị đại lão kia, nhưng chuyện này là cơ mật.

“0001? Người chơi thử nghiệm nội bộ đầu tiên tiến vào trò chơi? Trời ơi…”

“Vậy nước ta có ba người chơi thử nghiệm nội bộ? Đây là chuyện rất tốt nha!!”

Trong lòng Ninh Phồn dâng lên một dấu hỏi thật to, 0001? Xác định không phải bản thân nghe nhầm? Hơn nữa… Vị đại lão kia dùng ống thép màu hồng phấn.

Đại lão thích màu hồng phấn? Thế nhưng ống thép… Cũng không thể là bắt chước chứ?

Ninh Phồn cảm thấy não mình không đủ dùng rồi.

“Cô gái… Cô gái?”

“Tôi…”

Ninh Phồn hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của Mậu Bạch Ngự.

Mậu Bạch Ngự nhẹ nhàng hỏi: “Cô có chuyện gì sao”

“Đội trưởng Mậu, phải xuất phát rồi!” Phía xa có người gọi.

Ninh Phồn không muốn lộ chuyện mình vượt qua phó bản tử vong, việc này quá nguy hiểm… Thỉnh Thải Y gây huyên náo là một ví dụ thực tế rất rõ.

 Cô ấy hít sâu một hơi, quyết định chỉ nói về vấn đề người đồng: “Tôi suy đoán nguyên nhân người đồng có thể di chuyển vì chúng ta cho chúng khả năng di chuyển, chỉ cần chúng ta nhận định chúng là vật chết, chúng sẽ không bị kích hoạt. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, còn chưa kịp làm rõ.”

Hình như máy truyền tin của Mậu Bạch Ngự có tin tức mới, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Phồn, ánh mắt có chút biến hóa.

Ninh Phồn lùi ra sau một bước, lòng dâng lên cảnh giác.

Mậu Bạch Ngự chậm rãi nói ra mấy chữ: “Người đồng sẽ không sống lại.”

Trái tim Ninh Phồn điên cuồng đập loạn.

Đây là quy tắc của phó bản.

Anh ta chỉ mới nghe cô ấy nói câu kia không có khả năng tổng kết ra mấy chữ này, là có người nói cho anh ta biết….

Trong đám người vượt qua phó bản có người của Cục điều tra?

Ninh Phồn có chút hối hận, sớm biết bọn họ có người, cô ấy sẽ không lộ diện, bị bọn họ phát hiện, cô ấy không biết bản thân sẽ gặp phải chuyện gì.

Mậu Bạch Ngự cũng không nói gì thêm, “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, cô chú ý an toàn.” Sau đó nhanh chóng rời đi.

Ninh Phồn từ trong đám người đi ra, có chút thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy không muốn lộ diện, nhưng cũng không muốn nhìn mọi người chết đi…

Nhưng ai là người thông báo tin tức này cho Cục điều tra, đại lão? Phong Trường Đình? Hay là Thẩm Thập Cửu?

Đại lão không phải là 0101 thật sao?

Ngân Tô không biết thông báo lần này có giống với ‘Mùa tỏ tình’ hay không, bị đưa tới một địa phương khác, hay sẽ quay lại hiện trường lúc mới tiến vào trò chơi.

Lúc tiến vào trò chơi cô đang trên xe buýt, bên ngoài có một con quái vật, tình cảnh không quá tốt…

Cho nên Ngân Tô chuẩn bị kỹ càng, có thể thoát khỏi trò chơi trước khi có việc xảy ra.

Nhưng cô không xuất hiện trên xe buýt, vừa mở mắt ra liền phát hiện xung quanh đều là sương mù, không nhìn rõ bất kỳ vật gì.

Yên tĩnh, u ám, quỷ dị…

Không biết cơn gió chỗ nào thổi đến, làm sương mù tản bớt.

Phong cảnh xung quanh dần hiện lên rõ ràng.

Mái ngói xập xệ, tường đầy rêu xanh.

Vết nứt trên tảng đá mọc đầy cỏ hoang, khắp nơi có thể nhìn thấy những mảnh đồng đúc vỡ…

Đây là… Thôn Đồng Nhân?

Nơi này giống hệt với thôn Đồng Nhân mà cô nhìn thấy trong các video của blogger thám hiểm đó.

Ngân Tô lần mò máy truyền tin lúc trước ghim ở cổ áo, có lẽ nó đã mất công dụng, cô không thể liên lạc với những người khác, không rõ nguyên nhân vì khoảng cách quá xa hay do nơi này chặn tín hiệu truyền tin.

Ngân Tô suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động ra gửi một tin tức ra bên ngoài, sau đó bắt đầu thăm dò hoàn cảnh xung quanh.

Ngôi làng hoang vắng yên tĩnh, nơi cô đang đứng hẳn là trung tâm tập trung dân cư của thôn Đồng Nhân, bốn phía đều là nhà cửa, con đường rộng rãi và được lót đá.

Ngân Tô đá vào hòn đá trên mặt đất, hòn đá văng lên bức tường đối diện, rơi vào bụi cỏ.

Bụi cỏ ‘sàn sạt’ hai tiếng, rồi không có động tĩnh gì.

Ngân Tô đá hòn đá vào các hướng khác nhau, sau khi thấy không có động tĩnh gì, cô quan sát hoàn cảnh xung quanh, rồi di chuyển về phía trước.

Cô nhớ rõ phía trước không xa là nhà của Trương Tuyền.

Cả thôn không có sinh vật sống nào khác, bên tai cô chỉ có tiếng động rất nhỏ khi bản thân di chuyển.

Ngân Tô nhanh chóng tìm được ngôi nhà từng thấy trên video, tường viện sụp đổ hoàn toàn, đống đổ nát mọc đầy dây leo.

Bên trong tường viện nhà cửa vẫn còn, nhưng cũng bị sụp đổ một phần, những ngôi nhà còn lại hoặc là không còn mái, hoặc là lung lay như sắp đổ.

Diện tích nhà Trương Tuyền không nhỏ, có thể lờ mờ nhìn thấy một số dụng cụ đúc đồng.

Ngân Tô ở bên trong dạo một vòng, cuối cùng dừng lại trước một giếng nước cũ ở góc sân.

Một tảng đá lớn đè trên miệng giếng, xung quanh mọc đầy cỏ hoang, khiến giếng nước hoàn toàn bị che giấu.

Cô biết rõ ở đây có một cái giếng bởi vì mấy blogger thám hiểm từng giới thiệu qua, nhưng trong video giếng nước không bị tảng đá đè lên, xung quanh cỏ hoang cũng không mọc đầy như vậy.

Bình Luận (0)
Comment