Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 844

Nhưng đạo cụ đặc thù lại có thể dùng.

Ngân Tô mở thanh đạo cụ, cũng không phải tất cả đều là màu xám, trong đó “Dao đồ tể”, “Thẻ nhân viên xe buýt”, “Một hạt giống bình thường”, “Huyễn giới”, “Dao găm rỉ sét” và “Con dấu nhà xưởng Đồng nhân” vẫn sáng.

Những đạo cụ này đều có điểm chung đó là cấp bậc “Không biết” hoặc “Không” và đã được cô chuyển đổi thành đạo cụ trong thế giới hiện thực.

Ngân Tô kiểm tra phía dưới cung điện, thuốc thay đổi diện mạo mua trong Thương thành vẫn có thể lấy ra, nhưng những đạo cụ cấp bậc cao thì lại không được, tương tự như ở thế giới hiện đại.

“Giữa đường động tay động chân cái gì vậy…”

“Đại gia có tiền, phục vụ cho tốt, sẽ không bạc đãi cô.”

“Đáng ghét…”

Có người tiến vào ngõ.

Ngân Tô đóng giao diện cá nhân, nhìn về phía người đang đi vào.

Người đàn ông cao lớn khôi ngô, nhưng trên đầu có hai cái sừng kỳ quái, phía trên sừng còn có con mắt đang đảo loạn.

Trong ngực người đàn ông ôm một người phụ nữ ăn mặc hở hang, người phụ nữ ngược lại lại không có chỗ nào kỳ quái.

Hai người dính lại với nhau, sau khi nói mấy lời hạ lưu, dần tiến sâu vào trong ngõ.

Thậm chí còn chưa đi đến vị trí Ngân Tô đứng, người đàn ông đã không nhịn được áp người phụ nữ lên bức tường, giọng người phụ nữ hờn dỗi cười quyến rũ xuyên vào tai Ngân Tô.

Cô không có sở thích xem phim heo trực tiếp, đang chuẩn bị rời đi theo hướng khác, ánh mắt xéo qua nhìn thấy hai tay người phụ nữ đang ôm ấp người đàn ông kia rất nhanh biến thành hai lưỡi hái.

Cực kỳ giống… Càng của bọ ngựa.

Lưỡi hái đầy răng cưa sắc bén dễ dàng đâm vào sau lưng người đàn ông, anh ta vùng vẫy đầy đau đớn.

Mà người phụ nữ lại ôm thật chặt anh ta, giam giữ vào lồng ngực của mình, cổ họng phát ra âm thanh r*n r* đầy sung sướng.

Người đàn ông nhanh chóng không còn động tĩnh.

Người phụ nữ đẩy người đàn ông ra, cánh tay bọ ngựa nhanh chóng thu lại, biến thành tay người, tùy ý phủi phủi tấm sa mỏng trên người, liếc mắt nhìn sâu vào ngõ tối: “Ai da, bé cưng này đã nhìn đủ chưa?”

Ngân Tô xoay người, mặt hướng về phía người phụ nữ: “Xem chưa đủ chẳng lẽ chị định biểu diễn lại cho tôi xem lần nữa?”

Người phụ nữ sững sờ, sau đó cười thành tiếng: “Bé cưng còn có suy nghĩ thú vị này, tỷ tỷ biểu diễn cho cô xem lần nữa thì không được rồi, nhưng mà… tỷ tỷ có thể cho cô tự trải nghiệm một lần đó nha.”

Ngân Tô không khỏi ngạc nhiên: “Wow, chị nam nữ đều chơi à…”

“Cực kì vui vẻ đó.” Thanh âm người phụ nữ hàm chứa mê hoặc: “Để tỷ tỷ yêu thương cô…”

“Vèo…”

Cánh tay Bọ Ngựa vừa xuất hiện liền hạ xuống đầu Ngân Tô.

Người phụ nữ đứng ở vị trí cách cô một mét, cô đã ngửi thấy trên cơ thể người phụ nữ tỏa ra mùi hương nồng nặc cùng mùi máu tươi.

Ngân Tô khẽ đảo cổ tay, ống thép trong tay chặn lưỡi hái, vẽ ra một đường trong không khí.

Răng cưa trên lưỡi hái bị ống thép chặt đứt.

Người phụ nữ sững sờ trong chốc lát, nhìn chằm chằm ống thép trong tay cô, mắt sáng rực lên: “Bé cưng à, trong tay cô là bảo bối gì thế, đưa tỷ tỷ xem được không nha.”

Ngân Tôi cong môi cười lên, giọng nhu hòa: “Chị đã muốn nó như vậy thì tự mình tới đoạt đi.”

“Thú vị, thú vị”.

Lưỡi hái không còn răng cưa nhưng vẫn sắc bén như trước, người phụ nữ vung lưỡi hái không ngừng công kích Ngân Tô.

Lúc này hai người ở sâu trong ngõ tối, không khiến người bên ngoài chú ý tới.

“Xoẹt xoẹt”.

Lưỡi hái kéo lê một vệt trên tường, Ngân Tô xoay người tránh đi, nghiêng mình sang bên cạnh người phụ nữ, ống thép hướng từ dưới lên quất về phía cổ cô ta.

Người phụ nữ lập tức thu hồi cánh tay bọ ngựa chắn trước cổ.

Nhưng rất nhanh người phụ nữ liền phát hiện không đúng, đập xuống cánh tay bọ ngựa không phải là ống thép kỳ lạ kia, mà là…

Cô ta không khỏi nhìn cánh tay Bọ Ngựa đang bị ấn của bản thân, trong lúc nhất thời quên mất động tác.

Trong lúc ống thép rơi xuống liền biến mất, theo sau đó là một tát của cô đập xuống.

Giây tiếp theo, người phụ nữ như phát hiện được điều gì, ngước mắt nhìn về phía “bé cưng” đang đè mình: “Cô .. cô là dị tộc.”

“Dị tộc?” Ngân Tô lặp lại từ này một lần, rất hào phóng thừa nhận: “Đại khái là vậy.”

“Ha ha ha…” Người phụ nữ cười lên, hưng phấn đến run rẩy: “Hôm nay gặp phải vận cứt chó gì, vốn tưởng là một điểm tâm nhỏ, không nghĩ tới thực ra là một bảo bối…. Bắt được cô, tôi liền phát tài rồi.”

“Cô thật giỏi.”

Ánh mắt người phụ nữ trầm xuống, cánh tay dùng sức tấn công, lúc đem Ngân Tô đánh văng ra, duỗi chi trước định dùng lưỡi hái sắc bén ôm lấy cổ Ngân Tô.

Lúc cô ta sắp chạm vào Ngân Tô, cơ thể đột nhiên không nhúc nhích được.

Người phụ nữ nhíu mày, cánh tay chuyển hướng sang bên cạnh, vẫn có thể di chuyển.

Cô ta lần nữa vung lưỡi hái, hướng về Ngân Tô vung xuống, nhưng trước khi đụng phải Ngân Tô, cô ta lại không động đậy được.

Chỉ cần cô ta dời sang hướng khác, cơ thể liền có thể động đậy.

Nhưng chỉ cần nhắm vào dị tộc này thì không nhúc nhích được.

Người phụ nữ sau hai lần thử nghiệm, nhịn không được lên tiếng: “Cô đã làm gì tôi?”

Ngân Tô xoay con dấu trong tay, cười khanh khách lên tiếng: “Chị không phải muốn yêu thương tôi thật tốt sao, tôi cho chị một cơ hội, để chị ở lại bên cạnh tôi, thương, yêu, tôi, thật tốt.”

Mấy chữ cuối cùng, Ngân Tô cố ý kéo dài âm điệu.

Khóe miệng người phụ nữ thoáng co giật một phát, cô ta không biết dị tộc trước mặt này đã làm gì mình, cô ta không cảm thấy cơ thể có chỗ nào không đúng, chỉ là thời điểm công kích cô, thân thể sẽ đột nhiên không nhúc nhích được.

Dị tộc quả nhiên đáng sợ.

Những tên dị tộc chết tiệt này, nên g**t ch*t toàn bộ.. À không, ăn tươi cũng có thể, cô thật thơm.

Gương mặt người phụ nữ không một chút kiều mị, ánh mắt quét một vòng dị tộc ở phía đối diện, cuối cùng dừng lại ở con dấu cầm trên tay cô.

Trong nháy mắt nghĩ đến hành vi kỳ quái của dị tộc này vừa rồi.

Cô ta giơ cánh tay bọ ngựa lên, tìm thấy chỗ bị đập xuống lúc trước có một hình con dấu.

Người phụ nữ đọc từng chữ một phía trên: “Nhà xưởng đồng nhân”.

Đánh nhau thì đánh nhau, cô đóng dấu vào mình làm cái gì?

Chết tiệt!

Nguyên nhân nhất định là do con dấu này.

Người phụ nữ biến về tay người, dùng sức cọ hình con dấu kia, thế mà không chà sạch được.

Không được.

Phải chạy.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu người phụ nữ, cô ta liền quay người chạy về hướng ngõ tối bên kia.

Người phụ nữ vừa xông về phía trước, vừa chú ý động tĩnh phía sau lưng, không thấy có người đuổi theo phía sau, chạy càng nhanh hơn.

Mắt thấy phía trước chính là cửa ra vào ngõ tối, cô ta đã nghe được âm thanh, nhìn thấy ánh sáng ở bên ngoài.

Chỉ cần chạy vào trong đám đông thì không cần sợ dị tộc đuổi theo ở phía sau.

Người muốn bắt dị tộc rất nhiều, cô ta gào lên một tiếng là có thể ngăn cản cô.

Ý tưởng của người phụ nữ thật đẹp, nhưng lúc cô ta sắp lao ra khỏi ngõ tối, bên hông đột nhiên bị siết chặt, sau đó cả người bị nhấc khỏi mặt đất, một lực mạnh lôi cô ta đi.

Tiếng huyên náo dần xa.

Ánh sáng cũng dần dần tắt.

Cô ta bị túm trở lại ngõ tối.

Thứ kia đang cuốn lấy cô ta, xách cô ta hung hăng nện trên tường, cô ta vô thức nâng cánh tay bọ ngựa vung ra hướng bên cạnh.

“Bá…”

Người phụ nữ cảm thấy bản thân chỉ đánh vào không khí, không đụng phải bất kỳ vật gì.

Vào lúc này, cổ tay cô ta đau xót, cánh tay bọ ngựa bị ép rút đi, hai cổ tay bị đâm thủng, máu tươi nhỏ từng giọt xuống mặt đất trong ngõ tối bẩn thỉu.

Bình Luận (0)
Comment