Thứ kia đâm vào người cô ta rồi kéo cô ta lên, hai chân treo lơ lửng giữa không trung, trông giống hình chữ đại – một người dang hai tay hai chân bị đóng vào tường.
Đau…
Đau quá.
Thứ đâm vào cổ tay đang hút lực lượng của cô ta đi.
“Chị gái à… tôi đem lần đầu tiên quý giá cho cô, tại sao cô có thể chạy trốn?” Giọng điệu hơi thất vọng của cô gái vang lên bên tai người phụ nữ.
Người phụ nữ:
Cái gì lần đầu tiên.
“Dị tộc quả nhiên đều là đồ hạ lưu vô sỉ!”. Người phụ nữ nhịn đau, từ hàm răng rít ra mấy chữ.
‘Ba’.
Người phụ nữ bị tát lệch cả đầu, phản ứng đầu tiên của cô ta là đánh lại, lưỡi hái sắc bén đặt cạnh cổ Ngân Tô, chỉ kém một cm là có thể đâm vào, đáng tiếc cô ta không có cách nào tiến đến một cm còn lại kia.
“Nhìn mặt cô đỏ như vậy, mau áp cái này vào nhanh lên”.
Người phụ nữ chỉ nhìn thấy Ngân Tô đưa tay hướng về phía má mình, cô ta không nhúc nhích được, chỉ có thể để mặc cô ấn vào mặt mình.
Hai má lạnh lẽo, cô ta nhịn không được run rẩy một chút.
Cục đá lạnh?
Cầm cục đá ấn cô ta làm gì?
Người phụ nữ nhìn cô gái trước mắt với vẻ mặt kinh ngạc và kỳ quái, ngay cả cơn giận cũng bị đè nén trong giây lát.
Nhìn không hiểu.
Dị tộc này chắc là mắc phải bệnh hiểm nghèo nào rồi.
Ngân Tô làm việc thiện xong, tàn nhẫn rút túi chườm nước đá ra, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cô ta.
[A Y Hạ – người dị hóa cấp C – cư dân khu Sông Tối thuộc Hắc Huỳnh Vực].
Ngân Tô hơi cau mày. Kỹ năng giám định đã thông báo nó được nâng cấp trở lại. Cô có thể nhìn thấy cấp bậc của người khác rồi?
Lần nâng cấp trước đó là lần cuối cùng…
Sau lần đó, kỹ năng giám định không được nâng cấp nữa.
Ngân Tô đè nén sự nghi ngờ trong lòng, lại mỉm cười: “A Y Hạ.”
A Y Hạ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cảm thấy người dị tộc bị tâm thần trước mặt này gọi tên mình “nhẹ nhàng” như vậy, không nhịn được run rẩy.
“Sao cô biết tên tôi?” Từ lúc bắt đầu cô ta chưa từng nói tên mình ra. Hay là cô ấy quen biết mình…
Ngân Tô không trả lời câu hỏi của cô ta: “A Y Hạ, cô muốn sống hay là muốn chết?”
A Y Hạ: “…”
Cái này còn cần lựa chọn sao? Kẻ sĩ có thể chịu nhục nhưng không thể chết.
…
…
A Y Hạ lựa chọn sống.
Hình con dấu trên tay khiến cô ta không thể làm tổn thương đến dị tộc, bản thân cô ta cũng chạy không thoát, cho nên cô ta lựa chọn cúi đầu để bảo toàn mạng sống.
A Y Hạ đẩy cánh cửa cũ nát ra, mở đèn lên: “Mời vào…”
Bên trong phòng rộng khoảng mười mấy mét vuông, một chiếc giường, một bộ sô pha rách nát, một cái bàn nhỏ và không ít rương xếp dựa vào tường.
Trong phòng không có cửa sổ, trông có vẻ bức bối.
Hoàn cảnh này so với căn phòng nhỏ cô thuê ở thế giới hiện thực trước đây còn tồi tệ hơn.
Ngân Tô cảm thấy nhân viên đầu tiên của mình có chút tùy ý: “Cô sống ở loại địa phương này?”
“Có chỗ ở đã là tốt lắm rồi…” A Y Hạ thấy mái tóc của cô gái phía sau mình đang múa loạn, nuốt nước miếng, giọng điệu hòa hoãn không ít: “Hoàn cảnh ở khu Sông Tối là như vậy, muốn sống tốt thì đến khu Quang Minh.”
Ở cầu thang có tiếng nói chuyện truyền đến, Ngân Tô trầm mặc chốc lát, quyết định tiến vào phòng.
Ngân Tô lấy một cái ghế dựa ra và ngồi xuống, A Y Hạ nhìn chằm chằm vào động tác của cô, ánh mắt có chút đăm đăm.
Người dị tộc này thế mà có kỹ năng không gian… A, nếu như có thể đem bán cô đi, chẳng phải là sẽ phát tài sao.
Nghĩ đến đây, sự kích động nảy lên trong ánh mắt của A Y Hạ , nhưng khi đối diện với gương mặt tươi cười của dị tộc, chút kích động này liền bị đè ép xuống.
Đáng chết…
Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy.
Sớm biết sẽ như vậy đã không ăn tên sâu rượu kia.
“Ngồi đi.” Ngân Tô đảo khách thành chủ, tiếp đón A Y Hạ: “Tôi là một cấp trên tốt bụng, chỉ cần nhân viên nghe lời, tôi vẫn rất trân trọng.”
“…”
Ha ha.
Có quỷ mới tin.
A Y Hạ ngồi lên giường của mình.
A Y Hạ ngũ quan xinh đẹp quyến rũ, lúc này đang trợn trắng mắt, tuy nhiên lúc giơ tay nhấc chân vẫn mang cảm giác quyến rũ như trước.
Tuy nhân viên đầu tiên có chút qua loa, nhưng chí ít lớn lên xinh đẹp, công bằng mà nói, Ngân Tô cảm thấy mình vẫn có thể tiếp thu.
Ngân Tô quay đầu dò xét một vòng quanh phòng: “Tại sao cô không đi khu Quanh Minh.”
A Y Hạ nhịn không được oán trở về: “Đây là vấn đề tôi nghĩ là được sao?”
“À, đó là vì cô quá yếu.”
“…”
Ngân Tô nhẹ giương cằm lên: “Cô nói kỹ về Hắc Huỳnh Vực cho tôi đi.”
“Ah…”
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, A Y Hạ lựa chọn trước tiên cứ “khuất phục”, nghiêm túc nói về Hắc Huỳnh Vực.
A Y Hạ sinh ra ngay tại Hắc Huỳnh Vực, chỗ này tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ, là một khu vực hạng trung.
Giống tin tức mà Yêu quái Xi Măng nói, Hắc Huỳnh Vực gồm Khu Sông Tối và Khu Quanh Minh.
Khu Sông Tối tốt xấu lẫn lộn, sinh sống ở chỗ này nếu không có chút bản lĩnh rất nhanh sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn.
Khu Quanh Minh do tập đoàn Toàn Tri làm chủ, sống ở bên trong đều là người có tiền cao quý, những người này đều là thượng đẳng trong đám người.
Dựa theo lời A Y Hạ mô tả, Khu Quang Minh tương tự như thành phố ở thế giới thực, có quy tắc trật tự, có điều khoa học và kỹ thuật thì tiên tiến hơn.
A Y Hạ chưa từng tiến vào Khu Quanh Minh, đây đều là nghe người khác nói qua.
Người ở Khu Sông Tối muốn tiến vào Khu Quang Minh, hoặc là có năng lực cường đại được người bên trong nhìn trúng, hoặc là góp đủ tiền mua được một chỗ ở bên trong.
“Nhưng kỳ thật tiến vào cũng chỉ có thể làm tầng lớp thấp nhất, xinh đẹp một chút thì làm người trông trẻ, xấu xí hơn thì chỉ có thể làm những công việc dơ dáy những người khác không muốn làm.”
“Cho nên từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến việc muốn đến đó, sinh hoạt ở chỗ này rất tốt.” Giọng nói của A Y Hạ dần khôi phục vẻ kiều mị giống lúc ở trong ngõ tối: “Không có trật tự chính là trật tự tốt nhất.”
“Thà làm đầu gà không làm đuôi phượng.” Ngân Tô biểu thị chắc chắn: “Cô là người dị hóa.”
A Y Hạ hừ nhẹ một tiếng: “Đúng vậy.”
“Nói rõ một chút?”
“Có cái gì tốt để nói…” Đôi môi đỏ tươi của A Y Hạ nhếch lên: “Người dị hóa là người giống tôi có một bộ phận trên cơ thể bị dị hóa…”
“Ngoài cô ra còn dạng người khác không?”
“Vậy chính là dị năng giả…”
Người dị hóa chỉ có bộ phận thân thể bị dị hóa, dựa vào bộ phận dị hóa để chiến đấu, không có năng lực khác.
Còn dị năng giả có thể sử dụng các loại năng lực kỳ lạ – bản thân dị năng giả cũng là người dị hóa.
Ở thế giới này, người sinh ra đều là người dị hóa, dị năng giả chính là thức tỉnh ở bên trong.
Phương thức đạt được kỹ năng của người ở thế giới thực và bọn họ không giống nhau.
“Bên ngoài Hắc Huỳnh Vực gọi là khu vực xâm lấn sao?”
A Y Hạ: “Ừ.”
“Cô đã đi qua?”
“Tôi vào trong đó làm gì? Muốn chết sao?” Thanh âm A Y Hạ được đề cao không ít: “Tôi cũng không muốn chết.”
“Biển sương mù tử vong và khu vực xâm lấn cô biết được bao nhiêu?”
A Y Hạ lắc đầu, lúc cô được sinh ra biển sương mù tử vong và khu vực xâm lấn đã tồn tại. Người bên cạnh khuyên bảo cô không nên tới gần biển sương mù tử vong, sẽ bị lạc ở bên trong, vĩnh viễn không ra được.
Thông tin về biển sương mù tử vong cùng khu vực xâm lấn được truyền miệng ở nơi này chỉ có một chút như vậy.
Ngân Tô chắc chắn thế giới này sẽ không kéo người chơi vào phó bản, có lẽ, chuyện này là do người của thế giới này làm ra.
“Thế giới này của các cô biến thành như vậy từ khi nào?”
A Y Hạ tiếp tục lắc đầu: “Tôi không biết, dù sao cũng rất lâu rồi.”
Ngân Tô nghẹn họng, đưa ra đánh giá đối với nhân viên đầu tiên: “Cô thật là vô dụng.”