“…”
A Y Hạ cảm thấy bản thân mình vẫn rất lợi hại, nếu không làm sao sống sót được trong khu Sông Tối?
Tại sao ở trước mặt cô lại bị xem là vô dụng?
Ngân Tô hít một hơi, tiếp tục hỏi cái khác: “Cô đã gặp qua những dị tộc khác chưa?”
“Gặp qua một lần”.
A Y Hạ nói về lần mình nhìn thấy dị tộc kia.
Lúc đó cô còn rất nhỏ tuổi, khu Sông Tối loạn hơn bây giờ, cách một chỗ lại có một tên xưng “Lão Đại”, mọi người không có việc gì liền gây gổ với nhau tranh đoạt địa bàn.
Chính trong hoàn cảnh như vậy, có một ngày vào buổi tối, cô nghe thấy bên ngoài có động tĩnh rất lớn, còn tưởng bên kia lại đánh nhau tranh giành địa bàn.
Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện không thích hợp, tất cả mọi người đều được điều động, điều tra khắp nơi.
Chính là lần đó, cô gặp được dị tộc.
Khi ấy tên bắt được dị tộc mang người đến giao cho Khu Quang Minh, trở thành người trên người ở Khu Quang Minh.
Về sau cô lại nghe qua ai ai bắt được dị tộc, ở đâu hư hư thực thực xuất hiện dị tộc, cùng với một ít về lệnh truy nã dị tộc.
Nhưng mà cô cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, cho đến khi…
Nhìn thấy dị tộc này.
“Các cô nhận biết dị tộc bằng cách?” Vừa rồi trên đường tới đây, tuy phần lớn người dân bản địa có hình thù kỳ quái nhưng cũng có một số người duy trì hình dạng nhân loại.
Bọn họ phân biệt chắc chắn không phải dựa vào ngoại hình.
“Mùi.” A Y Hạ nói: “Dị tộc trên người có mùi hương rất ngọt ngào, đối với chúng tôi mà nói, giống như ngửi thấy mùi của đồ ăn mỹ vị.”
A Y Hạ ngắm Ngân Tô một lượt.
Thời điểm phát hiện trong ngõ tối có người, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cho là một “món đồ ăn” cản đường.
Sau này động thủ cô cũng không phát hiện ra, cho đến khi cô ấy đánh vào người mình, cô ngửi được một cỗ hơi thở không bình thường, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Nếu không phải cô ấy trực tiếp thừa nhận, A Y Hạ thậm chí sẽ hoài nghi mũi mình có vấn đề.
Ngân Tô cảm thận hỏi thăm A Y Hạ về vấn đề mùi hương.
Đại khái có thể xác định được rằng trong lúc đánh nhau cô đã tiết ra một cỗ hơi thở, hơn nữa chỉ trong nháy mắt.
Xem ra nếu dị tộc khiêm tốn ẩn náu trong đám người, cũng sẽ không dễ bị phát hiện.
Ngân Tô để A Y Hạ tiếp tục nói về sự tình ở Hắc Huỳnh Vực, nghĩ cái gì thì nói cái đó, khiến cho cô có hiểu biết đại khái về Hắc Huỳnh Vực.
“Tổng cộng có bao nhiêu địa điểm giống như Hắc Huỳnh Vực?”
Chuyện này A Y Hạ ngược lại nắm rõ: “Mười tám nơi.”
Mười tám nơi… vừa vặn tương ứng với bản đồ trên thư mời.
“Thế giới này có bản đồ không?”
“Thứ này chỉ có Khu Quanh Minh có… cô muốn bản đồ để làm gì?” Phần lớn dân cư ở đây cả đời không rời khỏi Hắc Huỳnh Vực, căn bản không cần dùng đến bản đồ, có người còn không nói ra được mười tám khu vực là những khu vực nào.
Ngân Tô lấy giấy bút ra: “Vẽ những nơi cô biết đi.”
“Tôi chưa từng thấy qua bản đồ…” A Y Hạ cảm thấy dị tộc đáng giận này đang làm khó mình.
“Vậy viết ra địa điểm cô biết.”
A Y Hạ xiêu vẹo viết viết vẽ vẽ, đột nhiên bấm bút, nghĩ ra một ý kiến hay: “Tôi dẫn cô đi chợ đen được không, chỗ đó có thể tìm được bản đồ.”
“Không đi.”
“…”
A Y Hạ bĩu môi, cầm bút lên tiếp tục ghi.
Nhân lúc A Y Hạ đang viết, Ngân Tô lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho quái vật xi măng.
A Y Hạ nhìn điện thoại trong tay Ngân Tô, ánh mắt có chút sâu: “Cô có điện thoại?”
“Cô không có?”
A Y Hạ mắt đẹp hơi nhếch lên, khẽ hừ một tiếng: “Tập đoàn Toàn Tri sẽ thông qua thiết bị điện tử giám sát và điều khiển, chúng tôi không cần đồ vật này.”
“Là nghèo.”
“…”
A Y Hạ bất mãn trừng Ngân Tô một cái.
Nhưng vào lúc này, đầu bên kia điện thoại kết nối, giọng nói thiếu kiên nhẫn của quái vật xi măng truyền đến: “Lại có chuyện gì?”
Ngân Tô khặc khặc cười quái dị một tiếng, giọng điệu khoa trương: “Bạn thân yêu, đoán xem tôi đang ở chỗ nào?”
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên không có âm thanh, yên tĩnh đến mức tưởng như đối diện không có người.
Ngữ khí của quái vật xi măng thấp xuống một chút, không chắc chắn và không cam lòng: “Hắc Huỳnh Vực?”
“Cô thật là thông minh! Quả nhiên là bạn tốt của tôi. Chúng ta đúng là tâm linh tương thông… Tôi nói sẽ cố gắng đến gặp cô, tôi không lừa cô nha.”
“…”
Quái vật xi măng im lặng.
Ngân Tô vui vẻ cong khóe môi, nhẹ nhàng ra lệnh: “Bây giờ tới gặp tôi đi.”
“… Nếu tôi không đến thì sao?”
“Không đến thì không đến thôi, tôi sẽ không ép cô.” Ngân Tô ngữ điệu thoải mái: “Tôi chỉ có thể giết cô thôi. Dù sao đến cũng đến rồi, cũng không thể đến một cách vô ích được.”
“… Đầu óc cô #%… tôi C#%$… cô tại sao còn không chết #@#$… Cô là thứ bẩn thỉu#$%^ mẹ kiếp%#@#…”
Quái vật xi măng chửi loạn một trận.
A Y Hạ nghe rõ tiếng gầm rú ở bên kia.
Cô nhìn chằm chằm Ngân Tô với vẻ mặt quỷ dị, không biết đầu dây bên kia là ai… lại dám chửi bới như vậy.
Quái vật xi măng mắng nhiếc xong, lúc này mới hung ác nói: “Địa chỉ. Cô không nói địa chỉ làm sao tôi tìm được.”
Ngân Tô đưa địa chỉ của A Y Hạ cho quái vật xi măng.
Sau khi cúp máy, Ngân Tô liếc nhìn đồng cấm kỵ.
Ba phút, chỉ tiêu hao 3 đồng cấm kỵ.
Ách…
Quả nhiên là bởi vì phí chuyển vùng tính cho các cuộc gọi xuyên biên giới.
…
Quái vật xi măng tới rất nhanh, nóng nảy đập cửa.
A Y Hạ vừa trả lời xong câu hỏi ra mở cửa, mùi hôi thối nồng nặc cùng mùi máu phả vào mặt cô.
“Cô… Cô…”
Đôi mắt đẹp của A Y Hạ tràn đầy hoài nghi và cảnh giác, người này làm sao giống… tên tội phạm bị truy nã vì đã giết Hồng Tước lúc trước….
Hồng Tước là một thế lực khá mạnh ở đây, tên tổ chức này được lấy từ tên lão đại đầu tiên của bọn họ.
Cách đây một thời gian, lão đại hiện tại của tổ chức này bị giết một cách không rõ ràng, toàn bộ tổ chức còn bị người tấn công, chết không ít người.
Hồng Tước phát lệnh truy nã, chắc chính là cô… Cô tới nơi này làm gì?
A Y Hạ tốt xấu gì cùng là tay chơi đã lăn lộn an toàn ở khu Sông Tối bao nhiêu năm, lập tức tỉnh táo: “Cô tìm ai?”
Cô không phải đến tìm dị tộc đang ở trong nhà kia chứ?
Quái vật xi măng kỳ quái liếc A Y Hạ một cái, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Cô gái kia đâu?”
Cô… cô gái?
Đúng là đến tìm dị tộc kia.
Cô ấy chính là người dũng cảm điên cuồng mắng chửi dị tộc kia trong điện thoại.
A Y Hạ lập tức giơ ngón cái lên chỉ vào bên trong.
Quái vật xi măng đâm vào A Y Hạ, trực tiếp đi vào cửa, trông thấy Ngân Tô đang ngồi trên ghế cầm mảnh giấy nhìn.
A Y Hạ đóng cửa lại, quay đầu phát hiện tên tội phạm bị truy nã vừa rồi đang giận dữ đột nhiên thu liễm khí thế.
Nhưng ngữ khí vẫn không thay đổi so với lúc trước: “Cô thế mà thực sự tới.”
Ngân Tô nghiêng đầu nhìn sang, tặng người phía trước một nụ cười lớn: “Vui vẻ không?”
“Ha ha.”
Vui vẻ cái con khỉ.
Quái vật xi măng vẫn là bộ dáng Ozawa Hayo như cũ, bộ kimono trên người bị xé không còn hình dáng, cánh tay và đùi lộ ra bên ngoài.
Không biết leo lên từ đống rác chồng chất nào, toàn thân bẩn thỉu, còn tản ra mùi lạ.
“Dù sao cũng là người có học thức, làm sao lại nhếch nhác như vậy”. Ngân Tô ghét bỏ: “Cô thích bãi rác như vậy sao?
“Vừa giết người xong.” Quái vật xi măng không thèm để ý trên người dơ bẩn, không kiên nhẫn nói: “Cô tìm tôi làm gì? Nói nhanh lên, tôi còn phải trở về giết người tiếp.”
“Cô ngoại trừ giết người còn làm được trò trống gì?”
Quái vật xi măng hùng hồn: “Không giết người thì làm gì?”