Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 847

“..”

Những lời này khiến Ngân Tô trầm mặc.

A Y Hạ tựa người vào cửa, nghe được cuộc đối thoại của hai người liền rơi vào trầm tư.

Dị tộc… tội phạm truy nã…

Rốt cuộc cô có tài đức gì…

Ngôi miếu nhỏ của cô, thu hút đến hai vị tôn đại thần như vậy… Nếu có thể bắt được họ thì tốt, cô sẽ phát tài.

Quái vật xi măng quay đầu nhìn A Y Hạ đang ôm đầu khóc thầm: “Cô ta là ai?”

“À, nhân viên mới của tôi.”

Quái vật xi măng sắc mặt kỳ quái, trong lòng có chút sợ hãi, có phải cô đã sớm biết mình ở chỗ nào, nếu bản thân không đến, cô thực sự sẽ tìm đến để giết mình…

Quái vật xi măng thăm dò: “Cô tới đây bao lâu rồi?”

“Vừa tới.”

“??” Quái vật xi măng không nhịn được cao giọng: “Cô vừa tới đã có nhân viên?”

Lúc cô ta vừa mới tới, bị truy đuổi chạy khắp nơi.

Làm sao nào mà cô ấy lại có thể có cư dân bản địa làm nhân viên cho mình trong khi vừa mới đến?

A Y Hạ hạ khóe miệng xuống, cho rằng cô ấy cam tâm tình nguyện hay sao?

“Đừng kích động, cô chính là nhân viên mới thứ hai của tôi ở thế giới này”. Ngân Tô xoa xoa tai an ủi cô: “Nhưng tôi sẽ thiên vị cô hơn, cho phép cô làm nhân viên đầu tiên”.

Bị giáng chức – A Y Hạ: “…”

Nhân viên mới đầu tiên – quái vật xi măng: “…”

Ai thèm.

Ngân Tô lấy con dấu, yêu cầu quái vật xi măng giơ tay ra.

Quái vật xi măng không biết Ngân Tô muốn làm gì, không quá tình nguyện, nhưng sau khi thấy một chòm tóc xuất hiện sau lưng cô, cô ta không thể không đưa tay ra.

Chết tiệt…

Sớm muộn cũng có một ngày mình g**t ch*t cô.

Ngân Tô ‘ba’ một cái ấn con dấu lên mu bàn tay quái vật xi măng, bày ra phong thái của cấp trên: “Chúc mừng cô đã nhậm chức, làm cho tốt, tôi rất xem trọng cô.”

“Nhà xưởng Đồng Nhân?” Quái vật xi măng chà xát, phát hiện con dấu kia không thể chà sạch: “Đây là thứ gì? Cô ở nơi này mở nhà xưởng?”

Cô không phải vừa mới tới sao?

“Vẫn chưa, chuẩn bị mở.” Ngân Tô thu con dấu lại: “Đây không phải là đang chiêu mộ nhân viên sao. Các cô gia nhập sớm, về sau sẽ là nhân viên kỳ cựu. Nhà xưởng của chúng ta không có nhiều quy định, chỉ cần nhớ kỹ hai điều quan trọng nhất là đủ rồi – 1. làm việc chăm chỉ, 2. giữ kín bí mật.”

Ha ha?

Cô đang nói nhảm cái gì thế?

Làm việc ở nơi này?

Cô là dị tộc, không cụp đuôi làm người, còn muốn ở chỗ này mở nhà xưởng? Điên rồi sao?

Quái vật xi măng phát hiện con dấu ngoại trừ không thể xóa sạch, tạm thời không ảnh hưởng gì đến cô ra, cũng không để ý, hỏi: “Cô tới đây bằng cách nào?”

Ngân Tô lập tức thay đổi sắc mặt, hờ hững nói: “Việc của giám đốc nhà xưởng nên hỏi ít thôi.”

Quái vật xi măng trợn mắt trừng một cái, như muốn hỏi: “Cô kêu tôi đến để làm việc này?”

Bản thân đã bận rộn muốn chết, cô vừa đến đã phá hỏng kế hoạch của mình, phiền muốn chết phiền muốn chết….

“Dĩ nhiên không phải.” Ngân Tô tỏ ý cô ngồi xuống trước: “A Quái à … cô đã ở nơi này một thời gian, nói cho tôi nghe những gì cô biết đi.”

Quái vật xi măng nhớ lần trước trò chuyện, Ngân Tô giao nhiệm vụ cho mình, nghiến răng nghiến lợi, nhả ra mấy chữ: “A Quái là thứ gì?”

“Cô đó…”

Quái vật xi măng cáu kỉnh: “Tôi không phải kêu như vậy. Kêu bậy bạ cái gì”.

Ngân Tô bộ dáng nghe lời: “Vậy bây giờ cô tên gì? Ozawa Hayo?”

“Hừ, ai kêu cai tên đó.” Quái vật xi măng coi thường: “Gọi tôi là Vô Hình”.

“Tên rất hay.” Ngân Tô khoa trương nói một câu, sau đó quay về bộ dạng ban đầu: “A Quái của chúng ta vẫn có chút văn hóa.”

“…”

Quái vật xi măng không muốn tranh chấp với Ngân Tô về vấn đề tên gọi, dù sao cô cũng không nghe, lốp bốp… nói cho cô nghe về những tin tức mình nắm được.

Thời gian này cô ta một mực quanh quẩn trong các tổ chức lớn ở khu Sông Tối, kẻ nào khiến cô ta mất hứng là cô ta sẽ giết kẻ đó.

Tuy nhiên thông tin về biển sương mù tử vong, khu vực xâm lấn, người dị tộc ở các tổ chức này rất mơ hồ.

Người dân Khu Sông Tối giống như những cây hẹ được nuôi ở Khu Quang Minh, mỗi khi thu hoạch một vụ sẽ có một vụ khác. Những người trồng hẹ không cần biết thêm thông tin, chỉ cần cung cấp lao động giá rẻ cho Khu Quảng Minh để đổi lấy cơ hội sống sót, hầu hết cư dân đều sống cả đời trong mơ hồ.

Người dị hóa?

Người dân mười tám khu đều là người dị hóa, người dị hóa cũng không có giá trị.

Mặc dù cùng một điểm xuất phát, có người mạnh kẻ yếu, người có thực lực không muốn làm hẹ cho Khu Quang Minh, vì thế gia nhập vào các thế lực lớn, trở thành bá chủ một phương.

Kẻ yếu chỉ có thể bị ức h**p.

Cho nên những kiến thức của cư dân ở đây đều do nghe qua, nghe nói, truyền thuyết các loại,… họ chỉ biết biển sương mù tử vong cùng khu vực xâm lấn rất nguy hiểm, không thể đi, những thứ khác hết thảy đều không biết.

Tin tức thực sự nằm trong tay những người giàu có của Khu Quang Minh.

Cô ta còn thăm dò được một tin tức, Khu Quang Minh sẽ đem người dân phạm tội đuổi vào biển sương mù tử vong, nói với bên ngoài là lưu đày, nhưng có lẽ không đơn giản như vậy.

Không có quái vật nào giống như cô ta ở Khu Sông Tối.

Người dân ở Khu Sông Tối đều sinh ra và lớn lên ở đây, ngoại trừ cuộc sống có chút khó khăn và nhiều trận tranh đấu, họ không có bất kỳ liên hệ nào đến biển sương mù tử vong.

Cho nên cô ta không dám bại lộ nguồn gốc thực sự của mình.

Dù sao mười tám khu đều thông nhau nên những người đó đều tưởng cô ta là kẻ điên đến từ khu vực khác.

Về phần dị tộc…

Quái vật xi măng chưa từng thấy người dị tộc còn sống, nhưng cách đây một khoảng thời gian có lệnh truy nã ở Khu Sông Tối, người bị truy nã chính là một người dị tộc.

“Chỉ có một mật danh ‘Thái Bạch’, nam nữ không rõ, điểm đặc biệt duy nhất là anh ta có một bình rượu hồ lô màu đỏ, cũng không biết bị truy nã vì lí do gì. Thật lãng phí sức lực.”

“Loại truy nã này thật ra là dành cho cư dân của chúng tôi”. A Y Hạ xem như có cơ hội chen vào được một câu: “Là để cảnh cáo chúng tôi đừng tiếp tay và giúp đỡ người dị tộc.”

“Các cô còn thu lưu và giúp đỡ dị tộc?”

“Trước đây từng có người thu lưu, phát sinh ở Hạc Thảo Vực, việc kia náo loạn rất lớn, người của mười tám khu đều biết, cũng từ sau sự kiện đó, pháp lệnh càng nghiêm khắc hơn được ban hành, không cho phép bất luận kẻ nào chứa chấp hay giúp đỡ dị tộc, một khi phát hiện, sẽ gánh kết cục thê thảm.

Hạc Thảo Vực… cách Hắc Huỳnh Vực có chút xa, ở phụ cận Đông Sơn Vực.

A Y Hạ là muốn nhắc nhở dị tộc trước mặt, cô ở chỗ này thật sự sẽ hại chết cô ấy…

Thế nhưng dị tộc ở đối diện giống như căn bản nghe không hiểu, cũng có thể là cô ấy vốn không quan tâm mạng sống của mình…

A Y Hạ: “…”

Nếu không thì tố cáo bọn họ.

Nhưng cô cần phải trốn thoát trước đã… A Y Hạ gảy hình con dấu trên tay, thứ này ngoại trừ không gây thương tổn cho cô, còn có tác dụng khác? Nếu cô ấy chết, mình có chết theo hay không?

A Y Hạ có chút không chắc chắn và quyết định xem xét lại.

A Y Hạ tiếp tục nói về tình huống của người dị tộc.

Dân bản địa nơi này mặc dù biết người dị tộc, nhưng cũng không rõ dị tộc rốt cuộc đến từ đâu, có mục đích gì, chỉ biết dị tộc ăn rất thơm ngon và hấp dẫn.

Quái vật xi măng cũng chưa từng tận mắt thấy dị tộc ở đây, nhưng trước đó giết vài người của Khu Quanh MInh đi ra ngoài, thời điểm theo dõi bọn họ, nghe được một thông tin.

Dị tộc ở thế giới này có tổ chức.

Đoàn người đi ra kia hình như đến vì tìm manh mối của tổ chức dị tộc, nhưng bọn họ xui xẻo, xúc phạm cô trước nên cô đã giết bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment