Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 848

Ngân Tô xoa mũi: “A Quái, sát khí của cô có chút nặng…”

“Lúc nói tôi thì cô nên suy nghĩ lại thật kĩ về chính mình.” Quái vật xi măng không nghe PUA, trực tiếp oán về.

“…”

Dị tộc ở nơi này có tổ chức… Vậy chứng tỏ số lượng dị tộc cũng không nhỏ.

Họ đến thế giới này bằng cách nào?

Từ bên trong phó bản, hay từ trong biển sương mù tử vong…

“Tên tổ chức đó là gì?”

“Tôi làm sao mà biết được.” Quái vật xi măng cười quái dị một tiếng, khát máu l**m l**m môi: “Đợi ngày nào đó tôi giết vào Khu Quang Minh, nói không chừng có thể nghe được.”

Ngân Tô giơ ngón tay cái lên: “Tốt tốt tốt, tôi chỉ thích những nhân viên như cô, có lòng cầu tiến, có lý tưởng và mục tiêu.”

A Y Hạ không nhịn được nói thầm trong lòng: Khu Quanh Minh mà dễ tiến vào như vậy, họ nghĩ tập đoàn Toàn Tri là người ăn chay sao?

Quái vật xi măng đem hết toàn bộ hiểu biết của mình nói xong, lại bắt đầu nhớ thương công việc chưa hoàn thành của mình: “Tôi có thể đi được chưa?”

“Tại sao cô nóng vội như vậy?”

“Giết người đó…”

“…”

Ngân Tô để Quái vật xi măng đi giết người trước rồi nói: “Nhân tiện lấy cho tôi bản đồ của thế giới này.”

Quái vật xi măng nhíu mày: “Tôi tìm thứ đó ở chỗ nào được?”

Ngân Tô mặc kệ chuyện này, cấp thêm một ánh mắt cỗ vũ: “Tôi tin cô.”

“…”

Quái vật xi măng nặng nề hừ một tiếng, ngược lại không nói gì, hung hăng chạy đi.

Ngân Tô chống cằm như có điều suy nghĩ, phó bản không kéo người chơi ra khỏi thế giới quái vật, những NCP kia dường như cũng không phải bị kéo khỏi thế giới quái vật, càng không có ‘quái vật’ bước ra khỏi phó bản.

Vậy đối với quái vật ở thế giới này, biển sương mù tử vong cùng khu vực xâm lấn là một sự tồn tại ổn định.

Đúng vậy, hai cái đó khác nhau.

Khu vực xâm lấn là một khu vực đặc biệt, mà biển sương mù tử vong là màn sương trắng phủ quanh khu vực xâm lấn.

“Dị tộc xuất hiện từ khi nào?”

“Chắc cách đây một trăm năm.” A Y Hạ nói: “Thậm chí có thể sớm hơn, tôi không thể nói cụ thể được.”

Dù sao thời điểm cô ra đời dị tộc đã tồn tại.

Dị tộc nếu như đều giống cô, là con người hoặc người chơi đến từ thế giới khác, vậy trò chơi cấm kỵ… đã bắt đầu bao lâu rồi?

Ngân Tô cúi đầu xem tờ giấy trên tay, phía trên A Y Hạ viết ra tên mười tám khu vực, đồng thời đánh dấu các lãnh thổ của tập đoàn Toàn Tri và Hiệp hội Tinh Linh.

Tập đoàn Toàn Tri chiếm cứ 7 khu vực, Hiệp hội Tinh Linh chiếm 6 khu vực, còn 5 khu vực không bị đánh dấu.

Ba thế lực lớn… Hắc Nguyệt?

Ngân Tô chỉ vào những khu vực kia và hỏi: “Những khu vực này thuộc về ai?”

A Y Hạ liếc một cái, cặp môi đỏ mọng thốt ra vài chữ: “Đó là địa bàn của Hắc Nguyệt.”

Ngân Tô hứng thú: “Chuyện gì đã xảy ra với Hắc Nguyệt?”

“Hắc Nguyệt…” Rõ ràng đang ở trong nhà mình, A Y Hạ lại lo lắng nhìn xung quanh và hạ giọng: “Đừng nhắc về nơi đó.”

“Vì sao?”

“Hắc Nguyệt là tín đồ của Thần.”

“Thần?” Ngân Tô cẩn thận nhắc lại chữ này một lần, cười ra tiếng: “Nếu là thần, mấy người nên tín ngưỡng nó, tôn kính nó, để cầu nó bảo hộ, vì sao cô sợ hãi như vậy?”

Gương mặt kiều mị của A Y Hạ lập tức trở nên khó coi, cô ấy nhếch môi, không nói một lời.

“Nó là tà đạo.”

“Tôi chưa có nói.” A Y Hạ lập tức nói: “Tóm lại là cô không nên nhắc đến cái tên này khi ở bên ngoài, bị tín đồ nghe được, sẽ phải chết.”

Ngân Tô thay A Y Hạ kết luận: “À, không thể nói lung tung về Thần.”

Hiệp hội Tinh Linh chỉ là một hội ma giáo tồn tại dưới vỏ bọc tôn giáo, mà Hắc Nguyệt là tín đồ của Thần.

A Y Hạ thấy bộ dáng không sợ hãi của Ngân Tô, hy vọng cô bị phát hiện, lại sợ… Dù sao bây giờ mình và cô đang ở cùng trên một chiếc thuyền.

Ngân Tô không biết A Y Hạ đang suy nghĩ gì.

Cô đang tự hỏi “Thần” có mối liên hệ nào với trò chơi cấm kỵ hay không, trò chơi cấm kỵ cũng không phải lực lượng bình thường có thể làm được, nếu đó là Thần dường như có thể hiểu được.

Thần nha…

“A.”

A Y Hạ nhìn Ngân Tô một cái, không biết tại sao cô đột nhiên cười.

Trước mắt manh mối về thế giới quái vật vẫn còn quá ít, Ngân Tô rất nhanh đem việc này đè xuống, quyết định đầu tiên cứ trải nghiệm phong tục tập quán ở thế giới quái vật: “Tôi hơi đói, cô có gì ăn không?”

“Không có.”

A Y Hạ một nghèo hai trắng tay, toàn bộ dựa vào tranh cướp thức ăn, trong nhà một mảnh vụn đồ ăn cũng không có.

Tiền tệ thông dụng trong thế giới quái vật chính là đồng cấm kỵ – ở đây gọi là đồng vàng.

Giá cả cũng không cao như ở trên xe buýt, sức mua của 100 đồng cấm kỵ tương tự với thế giới thực.

Căn cứ theo lời A Y Hạ, phương tiện công cộng trong một khu vực cũng không đắt, nhưng nếu vượt qua khu vực khác, vậy thì rất đắt.

Ngân Tô lập tức hiểu rõ, sự khác biệt giữa khoảng cách dài và khoảng cách ngắn.

Thế nhưng những quái vật trên xe buýt kia đi làm ở đâu? Trước đây cô tưởng rằng nó ở trong phó bản, hiện tại xem ra không phải… cũng không thể là vượt qua khu vực để đi làm chứ?

Một chuyến đi làm… Thật đắt nha…

Sau khi hiểu rõ về giá cả, Giám đốc – Tô – Vạn Nguyên đã đưa cho A Y Hạ 50 đồng cấm kỵ, để cô đi mua chút đồ ăn rồi trở về.

A Y Hạ rời khỏi nhà, gấp gáp chạy xuống lầu, căn bản không đi mua đồ ăn mà đi thẳng đến trụ sở của trạm giám sát.

Đội giám sát được điều động từ Khu Quang Minh, trụ sở được xây dựng rất hoành tráng, có người canh giữ nghiêm ngặt.

A Y Hạ một mạch chạy tới cổng, tim đập thình thịch, cô giữ nhân viên đăng ký lại vội vàng nói: “Tôi có chuyện muốn khai báo, hết sức quan trọng, cho tôi gặp chủ quản của mấy người.”

Nhân viên đăng ký vẻ mặt thờ ơ, dùng giọng điệu bình thường hỏi: “Khai báo chuyện gì?”

“Anh để tôi gặp chủ sự…”

Nhân viên đăng ký có chút mất kiên nhẫn, “Cô muốn khai báo chuyện gì? Cô không nói, tôi làm sao biết tin tức cô nói có giá trị hay không, làm sao cho cô vào? Ai biết cô muốn làm gì?”

A Y Hạ: “…”

Trụ sở của đội giám sát không dễ tiến vào như vậy.

A Y Hạ cắn răng, mở miệng nói: “Tôi muốn khai báo D…”

Lời nói của A Y Hạ kẹt trong họng, cô há to miệng, không cách nào phát ra tiếng.

“Tôi muốn khai báo D…”

“Cô muốn khai báo cái gì?” Nhân viên đăng ký càng mất hứng, “Nói nhanh đi, không nói gì thì nhanh chóng rời đi, đừng gây rối.”

“D…”

“N…”

A Y Hạ cảm thấy con dấu trên cánh tay có chút nóng lên, cô chậm rãi nắm tay, trong đầu vang lên giọng nói của dị tộc kia – giữ kín bí mật.

Dù là ‘dị tộc’ hay ‘nhà xưởng Đồng Nhân’ cô đều không thể nói ra miệng, ngay cả vấn đề liên quan đến người phụ nữ dị tộc kia cũng không nói nên lời.

Chết tiệt… chết tiệt chết tiệt chết tiệt.

“Cô muốn gây chuyện?”  Sau khi nhân viên đăng ký thấy A Y Hạ nửa ngày không nói, trực tiếp đứng lên, vẫy tay muốn gọi người tới.

“Tôi muốn khai báo ở ngõ Mật Cố đang chứa chấp một tên tội phạm truy nã…”

Vốn dĩ chuyện này cô tính toán dùng để đổi lấy lợi ích lớn hơn, cô có thể lựa chọn không nói ra, nhưng như vậy có thể khiến đội giám sát nghi ngờ.

Cô ấy hiện tại không thể khai báo tên dị tộc kia, nhất định phải đứng về phía cô.

Không thể để bất kỳ kẻ nào phát hiện ra dị thường, nếu không cô ấy sẽ là người phải chết.

A Y Hạ rời khỏi trụ sở của đội giám sát, đi mua một ít đồ ăn, chạy về nhà.

Lúc mở cửa A Y Hạ có chút thấp thỏm, cô ta chột dạ liếc nhìn Ngân Tô một cái.

Người phụ nữ dị tộc xinh đẹp kia vẫn ngồi trên ghế như trước, tư thế giống hệt lúc cô ta rời đi.

“Tôi về rồi.”

Cô gái liếc mắt nhìn cô ta, khẽ nở nụ cười: “Khai báo thành công không?”

Giọng điệu ôn hòa tựa lời hỏi thăm của cô em gái nhà bên, tim A Y Hạ lập tức thắt lại, thức ăn trong tay thiếu chút nữa không cầm vững.

“Chưa đến được Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.” Ngân Tô ngữ khí như thường: “HIện tại nên từ bỏ nha.”

Bình Luận (0)
Comment