Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 849

Giám đốc nhà xưởng có quyền ban hành các quy định của nhà xưởng để hạn chế nhân viên.

Số lượng quy tắc có hạn, cô không thể tùy tiện ghi, hơn nữa sau khi viết lên sẽ không được sửa đổi.

Nếu tuyển được càng nhiều nhân viên thì càng tạo ra được nhiều quy tắc hơn.

Trước mắt cô chỉ có thể đặt ra ba quy tắc: 

1. Không được dùng bất kỳ phương pháp nào làm tổn hại đến nhà xưởng, tích cực bảo vệ quyền lợi cùng an toàn tính mạng của giám đốc nhà xưởng.

2. Người/ công việc/vật liên quan đến nhà xưởng không được phép tiết lộ dưới bất kỳ hình thức nào.

3. Mọi công việc nhà máy giao đều phải được tuân thủ và hoàn thành vô điều kiện, cho dù phải bỏ ra cả mạng sống.

Ba quy tắc này trước mắt xem ra cũng đủ.

Một câu giải thích A Y Hạ cũng không nói nên lời, không biết cô sẽ làm gì mình.

Nhưng cô ta không hối hận.

Nếu quay lại lần nữa, cô ta vẫn làm như vậy.

Không có ai thích bị người khác khống chế, còn là một dị tộc.

“Lần này tôi tạm tha cho cô.” Giám đốc Tô cực kỳ độ lượng, không tính toán quan tâm vấn đề này, “Dù sao hiện tại tôi không tuyển được thêm nhân viên mới, cô vẫn còn có chút giá trị. Nhưng nếu có lần sau, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, hy vọng sau này cô chứng minh được giá trị của mình để chuộc lại tội lỗi của mình.”

“…”

Cô ta phạm tội gì.

Sau khi không thể tự cứu chính mình, A Y Hạ chấp nhận số phận bị khống chế, cúi đầu xuống đáp: “Tôi biết rồi.”

Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách cô ta xui xẻo, lựa chọn đi vào ngõ tối kia, đụng phải dị tộc này.

A Y Hạ nhịn xuống khẩu khí kia, đặt đồ ăn xuống phía trước Ngân Tô.

Ngân Tô nhìn xem thấy trong hộp là bánh ngọt màu đen, “Đây là cái gì?”

A Y Hạ giới thiệu: “Bánh khoai môn làm từ sâu lan dài và khoai môn gai, hương vị không tệ.”

Ngân Tô: “…”

Sâu?

Khoai môn gai? Khoai môn sao?

Hai loại thực phẩm này kết hợp với nhau như thế nào?

“Các cô ăn những thứ kinh khủng này?”

A Y Hạ nghe thấy giọng điệu ghét bỏ của Ngân Tô, khó thở nói: “Đây là món ăn khá đắt ở khu Sông Tối, người bình thường không thể mua nổi.”

Đổi thành cô ta, cô ta không nỡ bỏ ra mười mấy đồng vàng đi mua chút đồ ăn này.

Nhưng không tiêu số tiền vàng của cô ta , A Y Hạ không cảm thấy tiếc nuối, chọn thứ đắt nhất để mua.

“…” cái này còn không ăn nổi vậy những thứ kém hơn sẽ còn đến mức nào? Ngân Tô không khỏi thông cảm trong giây lát: “Các cô thật thảm.”

Cô phải trở về như thế nào?

Cô không muốn ở thế giới quái vật ăn sâu cùng những món ăn kinh khủng làm từ khoai môn gai.

..

Ngân Tô không ăn món kia, để A Y Hạ ăn, lấy một ổ bánh mì từ không gian ăn lót bụng.

A Y Hạ đã thấy Ngân Tô từ hư không lấy ra một cái ghế, lúc này không kinh ngạc khi từ hư không xuất hiện ổ bánh mì, nhưng rất ngạc nhiên về bản thân ‘bánh mì’, bởi vì thứ này chỉ có ở Khu Quang Minh.

Trước đây cô ta được nếm qua một lần, hương vị rất ngon…

Ngân Tô no bụng và nhìn thấy A Y Hạ đang nhìn chằm chằm bao bì trên tay mình, liền lấy một ổ khác ném cho cô ta.

A Y Hạ sững sờ một lúc: “Cho tôi?”

Ngân Tô: “Tôi đối xử với nhân viên rất tốt, cô đi theo tôi sẽ không bị thiệt thòi.”

A Y Hạ: “…”

Ngân Tô cầm lá thư mời, bên trên không có gì thay đổi, cũng không bởi vì cô nắm tên mười tám khu vực mà thắp sáng những khu khác.

Xem ra Dong Sơn Vực và Hắc Huỳnh Vực sáng lên không phải vì cô biết rõ hai địa điểm này mà vì nguyên nhân khác.

Ngân Tô bắt đầu nghiên cứu cách để trở về.

Thư mời không đưa ra nhắc nhở, cũng không có đánh dấu ‘trở về’.

Cô thầm niệm câu chú ‘trở về’ mấy lần trong lòng, đáng tiếc không có phản hồi.

Chết tiệt.

Thứ này không phải là vé một chiều, không trở về được?

Ngân Tô hơi nhíu mày, sau nửa ngày không tìm ra được nguyên nhân, quyết định chờ xem.

Ngân Tô đã nắm rõ Khu Sông Tối từ A Y Hạ, sau khi hiểu được môi trường xung quanh qua lời kể của cô ta, lúc này chuẩn bị ra ngoài.

A Y Hạ: “…”

Cô thật tùy tiện…

Trước đó cô ta tưởng cô không muốn ra ngoài, hóa ra bởi vì chưa hiểu rõ.

Ngân Tô dùng nhẫn ma thuật tạo cho mình một vẻ ngoài khiêm tốn, dùng quái vật tóc để ngụy trang.

Giờ phút này Ngân Tô trở thành dân bản địa với cái đầu đầy rắn đang nhảy múa, thoải mái trà trộn vào đám dân bản địa.

Dù sao thì làn da của cô khi ở đây khác biệt rất nhiều.

Mặc dù A Y Hạ nghèo nhưng nơi này tương đối yên bình ở Khu Sông Tối.

Ngân Tô dẫm lên mặt đất gập ghềnh, quay đầu nhìn lại nhà A Y Hạ ở là tòa nhà nhỏ, cao ba tầng, xiêu vẹo không theo bất kỳ quy luật về kiến trúc nào.

Tòa nhà như vậy có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong Khu Sông Tối.

Ánh đèn bên đường mờ ảo như đèn dầu, nhiều chiếc đã hỏng.

Nhìn lên phía xa, có thể thấy một nửa bầu trời được chiếu sáng rực rỡ bởi ánh đèn neon. Các đường ray trên không giao nhau giữa các tòa nhà cao tầng, giống như một dải ánh sáng bao quanh các tòa nhà cao tầng.

Ánh sáng từ nhiều loại máy bay nhấp nháy như đom đóm giữa các tòa nhà đô thị.

Quảng cáo chiếu ba chiều khổng lồ trên bầu trời có thể được nhìn thấy rõ ràng ngay cả khi đứng ở khu vực sông ngầm.

Đó là Khu Quang Minh, một thành phố khoa học công nghệ và văn minh.

Không có mặt trời hay mặt trăng ở Hắc Huỳnh Vực nên Khu Sông Tối luôn chìm trong bóng tối, trong khi Khu Quanh Minh có ánh sáng mặt trời và ánh trăng nhân tạo.

Một bức tường ngăn cách, hai thế giới.

Ngân Tô đã sử dụng thuật giám định Thành phố Quang Minh ở phía xa.

Có lẽ nó ở quá xa, và những tòa nhà đầy màu sắc được trang trí bằng đèn neon cuối cùng cũng hội tụ thành một câu trả lời——

[Khu Quang Minh – Hắc Huỳnh Vực]

Ngân Tô thu hồi ánh mắt, nhìn lại tòa nhà bất hợp pháp phía sau và thở dài.

Không chọn được nơi sinh ra tốt…

Thật xui xẻo!

A Y Hạ nhìn thấy vẻ ghét bỏ rõ ràng trong mắt Ngân Tô, không khỏi chửi rủa trong lòng: tôi đã định cư ở nơi này rồi, ghét bỏ cái gì? Có bản lĩnh thì tiến vào Khu Quang Minh.

Đã đến đây rồi, Ngân Tô bất an vung tay lên: “Dẫn tôi đi dạo.”

“Ồ……”

A Y Hạ đi trước dẫn đường. Những người đi ngang qua đều bị thu hút bởi ngoại hình và dáng người của A Y Hạ và nhìn với ánh mắt bất thiện.

Hầu hết người dân ở đây đều có làn da kỳ lạ. 

Những người có đôi mắt dài có làn da khá tối. Một số thậm chí còn có đầu dài, hoặc phần trên/dưới cơ thể không giống con người chút nào, và một số thậm chí còn không có hình dáng con người. Điểm giống nhau là đều rất kỳ quái. Nhiều người trong số họ còn đeo tay chân giả bằng máy móc. Quái vật và nền văn minh máy móc…ồ, và cả thần học nữa.  Giống như một mớ hỗn loạn.

 Ở đây có thể thực sự nhìn thấy sự đa dạng của các loài, khiến Ngân Tô hoa mắt.

Cũng có những cư dân như A Y Hạ duy trì hình dáng của con người, nhưng số lượng không nhiều lắm.

 Một số không thể duy trì hình dạng con người của mình bằng chân tay giả, còn lại đều ưa thích hình dạng kỳ quái. 

 Mọi người đều rất khoan dung với việc này và không ép buộc cư dân phải thể hiện dưới mọi hình thức.

“A Y Hạ.” Đi ngang qua một cửa hàng, ông chủ mập mạp ngồi ở cửa chặn cô lại, tức giận nói: “Bây giờ cô thật sự không kén chọn, cuộc sống khó khăn như vậy sao? Cô nói đi theo tôi là tốt rồi. Cả ngày không cần mệt mỏi như vậy, làm bà chủ ở đây chẳng phải rất tuyệt sao?

A Y Hạ liếc nhìn ông chủ và nói: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết anh.”

“Hahaha!” Ông chủ nghe vậy không hề tức giận mà còn cười lớn. Rõ ràng là không coi trọng A Y Hạ, “Em yêu, nếu không sống nổi thì nhớ đến tìm anh nhé ~.”

Bình Luận (0)
Comment