"Nương nương, người xem nơi này, là một học viện địa chỉ cũ của tổ hoàng đế tại vị, sau đó người mộ danh đến học viện càng ngày càng nhiều, học viện dời tới nơi khác rồi, địa chỉ cũ này không dùng nữa."
Trương Thư Minh cầm một tấm bản vẽ đưa cho Tô Oanh, trên bản vẽ chính là bộ dáng đại khái của học viện, tình huống cụ thể còn cần khảo sát thực địa mới biết được thích hợp hay không.
"Đi chuẩn bị xe, bổn cung ra ngoài nhìn xem." Dù sao ở trong cung cũng không có việc gì, coi như đi ra ngoài giải sầu.
Trương Thư Minh biết được Hoàng Thượng có bao nhiêu sủng Hoàng Hậu, Hoàng Hậu muốn đi Hoàng Thượng tự nhiên sẽ không ngăn, chỉ cần đến trước mặt hắn báo một tiếng là được.
"Vâng, vậy nô tài đi chuẩn bị."
Lần này Tô Oanh ra cung là đi khảo sát chọn lựa, không muốn gióng trống khua chiêng, để cho cấm quân thay trang phục đi theo nàng, người ngoài thấy cũng chỉ xem nàng là phu nhân trong phủ nào đó.
Địa chỉ cũ thư viện ở nơi tương đối tới gần khu cư dân bá tánh, bên này vẫn rất nhiều đám người.
Xe ngựa dừng lại, Tô Oanh từ trên xe ngựa xuống.
Bởi vì là địa chỉ cũ bị vứt bỏ, vừa nhìn tường ngoài thư viện và đại môn đã vô cùng cũ xưa, sơn trên cửa lớn đều sắp mất hết.
Cấm quân lấy chìa khóa ra tiến lên mở cửa, cổng mở ra là có tro bụi che trời lấp đất ập vào trước mặt.
Tô Oanh che miệng mũi lại nhanh chóng lui về phía sau.
"Nơi này bao lâu không ai tới đến rồi?"
"Hồi phu nhân, nơi này để đó không dùng ít nhất ba mươi năm trở lên."
Để đó không dùng ba mươi năm trở lên ngoài tường còn có thể hoàn chỉnh, chứng minh viện này cũng đủ vững chắc.
Tô Oanh đi vào thư viện đã cảm giác được một hơi thở văn hóa ập vào trước mặt, mới vừa đi vào bên trong chính là một đình viện rộng mở, ở sau đình viện là một loạt gian phòng ngói đỏ tường trắng, tuy tường nhìn qua có hơi loang lổ, nhưng chỉnh thể phòng ốc xác thật hoàn hảo, chỉ cần tiến hành tu sửa đơn giản tường viện và nóc nhà là có thể dùng.
Nhìn một vòng Tô Oanh tỏ vẻ vô cùng vừa lòng, điều kiện này vẫn là tốt hơn ở thành Thiên Khôi không ít.
"Không tồi, chọn chỗ này đi, sau khi trở về ngươi hỏi người Công Bộ bên này khi nào có thể tu sửa xong nhanh nhất."
"Vâng."
Tô Oanh thị sát sau đó vừa lòng ra thư viện lên xe ngựa chuẩn bị đi dạo trên đường cái.
Khi xe ngựa chạy qua đường cái náo nhiệt, một hình bóng quen thuộc thoáng qua từ trước mắt nàng.
Tô Oanh để xe ngựa dừng lại ở bên cạnh ngõ nhỏ, để cấm quân đi theo chờ ở tại chỗ.
Vẻ mặt cấm quân khó xử: "Phu nhân, đám người thuộc hạ cần tùy thời bảo vệ phu nhân an toàn."
"Không cần, các ngươi không đi theo ta, ta ngược lại càng an toàn hơn." Nhiều người đi theo người khác như vậy nghĩ không chú ý đến nàng đều khó.
Cấm quân chỉ có thể nghe lệnh đợi ở tại chỗ.
Tô Oanh dẫn theo Chu Khinh đi theo bóng dáng vừa rồi thấy vào một tửu lầu.
Hiện tại còn chưa tới giờ cơm, nhưng tửu lầu đã kín người hết chỗ.
"Nhị vị khách quan mời vào bên trong."
Tô Oanh mới vừa đi đến ngoài cửa, đã có mấy nam tử khuôn mặt tuấn tiếu, vô cùng trẻ tuổi trắng nõn ra đón.
Chu Khinh chưa thấy qua trận địa như vậy sợ tới mức nhanh bảo vệ Tô Oanh ra phía sau.
Tô Oanh trấn an vỗ nàng ấy: "Đừng hoảng hốt."
"Các ngươi đừng đứng gần như vậy." Chu Khinh cảnh giác nhìn những người đó.
Những nam tử đó cũng phối hợp, cười lui về phía sau vài bước duy trì khoảng cách nhất định với Tô Oanh.
"Nhị vị khách quan là muốn ngồi ở đại đường hay là muốn ngồi sương phòng?" Nam tử cầm đầu vẻ mặt khách khí dò hỏi.
"Các ngươi là tiểu nhị trong tiệm này?"
Mấy nam tử mỉm cười gật đầu, như nụ cười của bọn họ hoàn toàn in dấu ở trên mặt.
"Đúng vậy."
"Đi sương phòng đi."